Chiến Vân Kỳ cũng là một mặt mộng mị, đại não giống như bị chập mạch. “Chú út, chú làm gì vậy? Không phải muốn cô gái này lấy thân báo đáp đó chứ?”.
Có quỷ mới tin chú út của hắn sắp ba mươi vẫn chưa để ý cô gái nào, lúc này mới gặp lần đầu đã muốn cưới người ta. Đùa gì vậy?
Chiến Vân Kì có chết cũng không tin, nhưng mà…
“Chính là ý này.”. Chiến Đình Kiêu không nói khiến người ta kinh ngạc đến chết không thôi.
Lục Diệp lấy một tâm tình cực kì mơ hồ nhìn vị đại boss lạnh lùng trước mặt này, cười đến so với khóc còn khó coi hơn.
Không phải năm năm trước cô từ chối kết hôn với hắn một lần rồi sao? Liệu có phải hắn phát hiện ra điều gì rồi không?
Không đúng không đúng… Giống như có chỗ nào đó không đúng…
Đôi mắt Lục Diệp đột nhiên sáng lên, nhìn Chiến Đình Kiêu hợp tình hợp lí nói, “Chiến tiên sinh, có chuyện này tôi nghĩ cần nhắc nhở anh một chút, anh cứu tôi một mạng xác thực không sai, nhưng tôi cũng đã cứu con trai anh một mạng mà, cho nên chúng ta hòa nhau.”.
Ha ha ha, cô làm sao lại suýt nữa quên mất chuyện quan trọng như vậy mà chỉ lo căng thẳng chứ.
Một bên Chiến Vân Kỳ cũng hoàn toàn đồng ý, cách nói này tuyệt đối không sai.
Ngay tại lúc hai người cùng chung ý tưởng, khi Lục Diệp mừng thầm, Chiến Đình Kiêu mở miệng:
“Nó là nó, tôi là tôi.”.
Đây là loại giải thích gì vậy ?
Lục Diệp lần thứ hai lạc vào mộng, mạnh mẽ cãi lại, “Nhưng bánh bao nhỏ là con trai anh mà”.
“Ừ.”. Chiến Đình Kiêu hơi gật đầu, tỏ vẻ khẳng định.
“Là tôi cứu nó...”.
“Nó còn sống.”.
Lúc này không chỉ có Lục Diệp, ngay cả Chiến Vân Kỳ cũng bị loại lí luận khác thường này đánh bại hoàn toàn, hắn thử cố gắng hiểu, “Cho nên... Chú út, ý của chú là, cô gái này cứu Hữu Hữu, chó nên muốn Hữu Hữu báo đáp cô ấy. Nhưng chú cứu cô ấy, cho nên cô ấy phải lấy thân báo đáp chú. Là ý này sao?”.
“Có thể nói như vậy.”. Chiến Đình Kiêu hơi suy nghĩ, sau đó gật đầu, thật giống như cách nói này hoàn toàn hợp lí hợp tình, không có chỗ nào không phù hợp cả.
Có thể ngụy biện đến mức này chính là lần đầu tiên cô gặp được.
Lục Diệp trong lòng phiền muộn vô cùng, người này chính là đùa bỡn cô trắng trợn. Lẽ nào Chiến Đình Kiêu thực sự nhận ra cô sao?
Không đến mức đó chứ?
Lúc đó nhà họ Chiến muốn có ảnh chụp của cô, cô cố ý trang điểm rất đậm, huống hồ bây giờ cô đã thay đổi (phẫu thuật), cho dù Chiến Đình Kiêu phái người đi điều tra gốc gác của cô, cũng đâu thể nhanh như vậy….
Lục Diệp ổn định lại tinh thần, tuyệt đối không thể tự mình rối loạn đội hình trước tiên.
“Boss đại nhân đừng đùa kiểu này mà, anh là thái tử gia cao cao tại thượng của Vân Hải thị, tôi chẳng qua chỉ là một diễn viên nhỏ thôi, hai chúng ta thân phận khác nhau.”.
“Không sao, tôi sẽ biến em thành siêu sao.”. Chiến Đình Kiêu không đổi sắc mặt.
“Khụ khụ khụ…”. Lục Diệp suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết, nhưng nghe được hai chữ “siêu sao này”, cô thật ra có chút động lòng.
Nhưng không tìm đường chết sẽ không phải chết.
“Thật ra tôi cảm thấy chủ yếu chính là… Hai chúng ta tính hướng khác nhau, tôi thích phụ nữ.”.
Lúc cô nói xong câu này, khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không thay đổi của đại boss rốt cuộc có chút biến hóa.
Lục Diệp đang mừng thầm…
Chiến Đình Kiêu: “Tôi không ngại.”.
Ni mã, tôi để ý! Tôi để ý! Tôi để ý!
Lần này Lục Diệp thật sự bị chọc cho xù lông, suýt chút nữa thì hét lên, nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc cô nghĩ ra được một lí do không chê vào đâu được.
Cô làm bộ ngượng ngùng một chút, mới nơm nớp lo sợ mở miệng: “Nhưng mà… tôi không muốn làm mẹ kế.”.
Nói xong câu này, nhiệt độ trong phòng nháy mắt rơi xuống không độ.
Sau đó, không khí yên tĩnh tới mức ngay cả cây kim rớt trên mặt đất đều có thể nghe thấy…
Ngay cả Chiến Vân Kỳ cũng không nhịn được rùng mình một cái.
Chỉ thấy vị đại boss mặt lạnh đến đóng băng nào đó chậm rãi từ ghế đứng lên, hai chân thon dài bước từng bước đến gần Lục Diệp.
“Vân Kỳ, mang Hữu Hữu ra ngoài đi.”.
“A? Chú út, chú định làm gì? Gϊếŧ người là phạm pháp đó.”.
Chiến Đình Kiêu đùng đôi mắt có tính xâm lược nhìn Lục Diệp, ung dung thong thả mà chỉnh lại cổ tay áo. “Không muốn làm mẹ kế, có thể trước tiên làm mẹ ruột.”.
Nhìn gương mặt đối phương vô cùng âm trầm đáng sợ, lại thêm ánh mắt muốn ăn thịt mình, Lục Diệp sợ đến mức suýt nữa quay đầu lại kéo bánh bao nhỏ ra làm bia đỡ đạn cho mình, nhưng mà nhìn bộ dạng đứa bé ngủ ngon lành, cô lại không nhẫn tâm. Cô nhanh trí, chắp tay trước ngực.
“Boss đại nhân, tôi sai rồi, tôi chỉ đang đùa với anh một chút thôi, anh đừng tức giận. Anh uy vũ sáng suốt, Hữu Hữu lại thông minh đáng yêu như vậy, có thể làm mẹ kế của nó chính là phúc tám đời của tôi.”.
Chiến Vân Kỳ đang muốn đi ôm Hữu Hữu nghe được khóe miệng co giật, cô gái này thật là có tiền đồ, rất có tố chất làm diễn viên.
Đại khái là xét thấy thái độ nhận sai của cô tương đối tốt, Chiến Đình Kiêu cũng không tiếp tục truy cứu tiếp nữa, giơ tay nhìn đồng hồ.
Chiến Vân Kỳ lúc này mới nhớ tới suýt chút nữa thì làm chậm trễ chuyện lớn rồi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chú út, trưa nay chú có cuộc họp vô cùng quan trọng…”.
Hắn đây hoàn toàn chính là mã hậu pháo.
Chiến Đình Kiêu buông tay, liếc nhìn bé con còn đang ngủ say, thoáng chần chờ, mấy giây sau mới mở miệng, ngữ khí nghiêm túc nói: “Chăm sóc tốt cho Hữu Hữu.”.