."Xem ra cậu ta là cam tâm tình nguyện rồi." Vu Hoài Lý quay lại khách sạn, lưu loát cởi cái áo đen xuống, đi tới tủ lạnh nhỏ, mở ra, cầm một bình rượu rót ra uống, trong nháy mắt, chất lỏng nóng cay xỏ xuyên qua đến tứ chi, thoát khỏi không khí ban đêm lạnh như băng lạnh lẽo ở Arab.
Anh ở ngoài cung đình Saudi đợi quá lâu, lâu đến nhiệt độ cở thể anh đã không thể tự động điều chỉnh trở về bình thường, thiếu chút nữa đã chết rét trên thềm đá bên ngoài hoàng cung.
"Đúng vậy a, còn thiếu chút nữa làm hại chết tôi rồi." Trên người Jon Tư cũng một thân áo đen giống như Vu Hoài Lý
không có vội vả cỡi quần áo, ngược lại trước tiên pha cho mình một ly cà phê luôn mang theo người, ngồi trước bàn liều mạng thổi hơi nóng.
Ngửi được mùi cà phê hương này, đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng, phải biết, mới vừa rồi anh ta còn đợi ở ngoài cung điện bị gió lạnh thổi đến thập tử nhất sinh, trong giây lát, anh lại có thể còn sống ngồi ở đây uống cà phê, há có thể không cảm thấy hạnh phúc được chứ?
Hạnh phúc, hạnh phúc quá đi mất, tên Phạm Tích kia có bị đối xử vô nhân đạo, không có bị hãm hại đến gảy tay gảy chân cưới công chúa, bọn họ cũng không cần quan tâm nữa, cứ chờ uống rượu mừng của bọn họ là tốt rồi.
Vốn dĩ, mấy người bọn họ là cùng một phe, cứ coi như Tổng Thống muốn Phạm Tích có thể cưới Arab công chúa để yên ổn thoát khỏi hỗn loạn, nhưng nếu Phạm Tích không muốn, bọn họ cũng không thể ngồi yên nhìn được, cho nên anh và Vu Hoài Lý lén lút đi tới Arab, kiên quyết, cho dù phải mạo hiểm tính mạng, khi cần thiết bọn họ sẽ trực tiếp đi cứu Phạm Tích.
Thật may, không cần đi tới bước đường kia.
"Chờ một chút gọi điện thoại cho Arthur An, nói cho cậu ta biết Phạm Tích căn bản là vui đến quên cả trời đất." Vu Hoài Lý nói thầm một câu.
Phạm Tích người này hại anh bỏ lại lão bà đại nhân chạy đến cái nơi quỷ quái này! Kết quả thật đúng là không đáng giá, sau này nhất định phải khiến Phạm Tích tự mình đến trước mặt Hải Ninh tạ tội.
"Được đấy." Jon Tư gật đầu cười, vẫn thổi ly cà phê, lại không uống một hớp.
"Làm gì vậy? Không uống, chờ chút nữa là lạnh đó."
"Hơi nóng còn bốc lên mà, nhìn đã cảm thấy ấm áp rồi."
"Uống vào không hơn ấm sao?"
"Khác nhau nha, uống vào liền không thấy được nó bốc lên khói trắng nữa, ít đi một chút ấm áp."
"Cậu là muốn nhìn hơi nước?" Vu Hoài Lý kéo nhẹ môi, phục lời ngụy biện của cậu ta, "Vậy cậu cứ đốt một cây đuốc đem đến nơi này, bảo đảm khói trắng vừa nồng đậm vừa ấm áp, nóng chết cậu luôn."
"Hắc, không buồn cười." Jon Tư vừa nói, vừa đặt ly cà phê để sát vào bên mép uống một hớp, "Oa, uống ngon thật đó! Thật tuyệt."
Vu Hoài Lý cười cười, đối với bộ dáng ngây thơ của cậu ta
không có cách. Anh lớn hơn Jon Tư mấy tuổi, anh trải qua nhiều tang thương, Jon Tư thoạt nhìn giống như đứa trẻ chơi đến không biết trời cao đất rộng, chẳng qua, anh cũng hiểu, nhìn Jon Tư như tiểu ngoan đồng, thật ra thì suy nghĩ còn chu đáo hơn bất kỳ trong bọn họ, đầu óc cũng nhanh nhạy hơn bọn họ nhiều, thật sự rất phải khôn khéo.
Chỉ là, vừa vui vẻ lại vừa lười, cho nên luôn là làm cho người ta ấn tượng xấu không thể đặt trách nhiệm nặng nề lên cậu ta.
Cậu ta cố ý sao? Như vậy, Cậu ta có thể lười hơn, ít làm rất nhiều chuyện, ít gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, vừa đúng với mong muốn của cậu ta.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn tên Jon tư này thông minh, không giống anh, trốn nhà chạy mấy năm, cuối cùng vẫn là phải một phụ trách cả xí nghiệp.
Bất quá, nếu Hải Ninh yêu tiền như vậy, anh cũng chỉ có thể cố gắng kiếm tiền.
Cô nói: tình yêu có sự hòa thuận mới quan trọng, đây mới thực sự là hạnh phúc.
Mà anh, có thể thỏa mãn cô.
Chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm.