Chương 603: Nam Khuê thật sự là con gái của ông

“Ông? Nói, nói cái gì?” Hai tay của ông ấy run rẩy, đôi mắt lại càng mở to hơn.

Nhìn thấy hai tay của ông ấy run cầm cập, Phùng Thao lập tức chủ động đưa bức ảnh đó nhét vào trong tay ông ấy.

“Lão Phùng, ông chắc chắn con bé là con gái của tôi sao?” Đôi mắt của Cố Ngôn Bân đang lóng lánh.

“Chính miệng Chu Tiễn Nam nói cho tôi biết, nên có lẽ không phải là giả đâu, đúng rồi, thằng bé nói Mộc Uyển biết chuyện này.”

Cố Ngôn Bân cầm lấy bức hình rồi đi ra ngoài: “Tôi đi tìm bà ấy ngay bây giờ.”

Phùng Thao lập tức giữ ông ấy lại: “Ông không cần mạng nữa sao, nếu như bị người khác phát hiện thì sao, ông còn muốn sống nữa không vậy?”

“Sao cũng được, bây giờ tôi chỉ muốn biết con bé có phải là con gái của tôi hay không thôi.”

“Lão Cố, tôi biết ông rất kích động, nhưng ông có từng nghĩ, nếu như thân phận của ông bị bại lộ, thì sẽ khiến cho đứa con gái vừa mới nhận lại này phải chịu nỗi đau mất đi cha không?”

Lời nói của Phùng Thao đã cắt trúng vào mạch máu của Cố Ngôn Bân.

Lập tức khiến ông ấy bình tĩnh trở lại.

“Ông ngồi xuống đi, tôi sẽ phái người đi đón Mộc Uyển tới đây ngay, hai người gặp nhau ở chỗ của tôi đi.”

Cố Ngôn Bân cảm kích mà nhìn ông ấy: “Cảm ơn ông, lão Phùng.”

Tiếp sau đó, ông ấy vẫn luôn giữ một tư thế đứng chờ ở trong thư phòng.

Mãi cho tới khi Mộc Uyển xuất hiện, Cố Ngôn Bân liền lập tức xông tới.

Nhìn thấy ông ấy, Mộc Uyển thấy rất xa lạ.

Bà ấy có chút sợ hãi mà lùi về sau một bước, đồng thời nhìn về phía Phùng Thao: “Ông ấy là ai?”

Phùng Thao còn chưa kịp mở lời, Cố Ngôn Bân đã nói trước rồi: “Chị dâu, tôi là Chu Phong, tôi chưa chết.”

“Cái gì?”

Mộc Uyển lập tức cảm thấy sợ hãi, bà ấy quả thật không dám tin vào tai mình.

Nhưng sau đó, bà lấy liền ổn định lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi: “Ông thật sự là Chu Phong sao? Nhưng không phải là ông đã chết rồi à?”

Cố Ngôn Bân giải thích: “Năm đó, sau khi xe nổ, tài xế và lão Phùng đã kịp thời đến cứu tôi ra ngoài, nhưng bởi vì vùng bị bỏng trên cơ thể quá lớn nên tôi đã bị hủy dung. Vì để khiến cho bọn buôn ma túy kia tin rằng tôi đã chết, để bảo vệ tính mạng của tôi, bọn họ đã lập ra kế hoạch, để tôi chôn vùi trong vụ nổ đó.”

“Bây giờ, tôi đã thay hình đổi dạng rồi, Cố Ngôn Bân chính là thân phận mới của tôi.”

Tuy rằng tận tai nghe thấy những điều này, nhưng Mộc Uyển vẫn bị sốc nặng.

“Tôi thật sự không ngờ rằng, suy đoán của Tiễn Nam lại thật sự là thật.”

Sau khi nói rõ thân phận, Cố Ngôn Bân liền cầm lấy tấm hình của Nam Khuê rồi đi tới.

“Tiễn Nam nói, con bé là con gái của tôi, có phải là thật không?”

Lúc này, Cố Ngôn Bân rất kích động và nóng ruột nhìn Mộc Uyển, giống như sợ rằng sẽ bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của bà ấy vậy.

Mộc Uyển mở điện thoại lên rồi mở bức ảnh đã khôi phục xong của Nam Thu Ngữ và “Chu Phong” ra đưa cho Cố Ngôn Bân xem.

“Đây là mẹ của Khuê Khuê, khi bà ấy gả cho người khác thì đã mang thai Khuê Khuê rồi, ông nói xem?”

Tinh thần của Cố Ngôn Bân gần như sụp đổ ngay lập tức.

Nam Khuê thật sự chính là con gái của ông ấy!



Thu Thu ở trong bức ảnh chính là người bạn gái duy nhất ông ấy từng quen trên đời này.

“Thu Thu, xin lỗi!”

Cố Ngôn Bân đã trân quý mà nâng niu bức ảnh, và những giọt nước mắt nóng hổi bỗng tuôn rơi.

Thu Thu của ông ấy, không ngờ bà ấy đã sinh cho ông một cô con gái, còn ông lại chẳng biết gì cả.

“Thu Thu đâu rồi?”

“Khuê Khuê nói, bà ấy đã qua đời nhiều năm trước rồi.”

Giây phút nhìn thấy bức ảnh, trong lòng Cố Ngôn Bân đã nghĩ tới đáp án này rồi.

Nhưng khi thật sự nghe thấy câu trả lời, ông ấy vẫn không thể chấp nhận được.”

Sau khi hôn một cái vào Nam Thu Ngữ trên bức ảnh, Cố Ngôn Bân liền ôm chắc chiếc điện thoại vào trong lòng.

Ông ấy không nói lời nào.

Nhưng cả người đều là trầm mặc và bi thương.

Một lúc lâu sau, ông ấy trả lại điện thoại cho Mộc Uyển, sau đó trầm giọng nói: “Có thể gửi bức ảnh đó cho tôi không?”

“Được.”

Điện thoại của ông ấy nhận được một bức ảnh, Cố Ngôn Bân toại nguyện mà lộ ra một nụ cười bi thương.

Lúc này, Phùng Thao đi tới vỗ vỗ vai của Cố Ngôn Bân: “Lão Cố à, ông phải phấn chấn lên, bây giờ vẫn chưa thể đau lòng đâu.”

“Tôi phải nói cho ông biết, con gái của ông – Nam Khuê, đã bị người của băng đảng ma túy đó bắt cóc rồi.”

“Cái gì?”

Toàn bộ l*иg ngực của Cố Ngôn Bân như đang cuồn cuộn dữ dội, một cơn tức giận bùng lên.

Nhưng so với nó ông ấy lại càng lo lắng và sợ hãi hơn.

Ông ấy chỉ mới vừa biết được bản thân có một đưa con gái, vẫn còn chưa nhận nhau thì đã bắt ông phải tiếp nhận sự đau khổ này rồi sao?

“Lão Phùng, hãy giúp tôi điều tra địa chỉ ngay đi, tôi phải đi cứu con bé.”

Phùng Thao lo lắng nói: “Tôi biết ngay là ông sẽ như thế này nên lúc nãy mới do dự không biết có nên nói cho ông biết chuyện này hay không đấy.”

“Tôi không sợ, chỉ cần có thể khiến cho con gái tôi bình an thì bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý.”

“Lão Cố, tôi biết là tôi không ngăn cản được ông, ông muốn đi cũng được thôi, nhưng ông nhất định phải đồng ý một điều kiện của tôi.”

Phùng Thao nói xong, sau đó ném bộ đồ ở trong tay mình tới chỗ Cố Ngôn Bân: “Mặc vào, bịt mặt mình lại đi, nhất định phải bảo vệ tốt cho bản thân, không được để cho đám người đó phát hiện ra ông.”

“Ông có thể đưa tôi đi ngay sao?” Cố Ngôn Bân hỏi.

“Có thể.”

Nhìn thấy chiếc xe của họ đã lao nhanh rời đi, Mộc Uyển cũng ngồi lên xe trở về nhà.

Bà ấy không thể làm gì cả, chỉ có thể không ngừng cầu nguyện mà thôi.

Cầu nguyện cho tất cả đều thuận lợi.

Cầu nguyện bọn họ đều bình an vô sự, đừng có bất cứ thương vong vào.



Lúc này, trong ngôi biệt thự.

Nam Khuê đã bắt đầu có phản ứng, bụng của cô càng ngày càng cứng và thắt lại.

Rất nhanh, một trận đau đớn truyền tới.

Không đến một tiếng sau, bụng của cô đã đau đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.

Hết lần này đến lần khác, khoảng cách giữa mỗi cơn đau chỉ có mười mấy phút.

Dù cô đã cố gắng hết sức để kìm chế nhưng Đông Họa vẫn đã phát hiện ra.

“Khuê Khuê, có phải cậu sắp sinh rồi không?”

Nam Khuê yếu ớt trả lời: “Hình như là vậy, bụng của mình càng ngày càng đau hơn, sự co bóp của tử ©υиɠ cũng càng ngày càng nhịp nhàng hơn.”

Đông Họa vừa nghe thấy thế thì lập tức hoảng loạn.

Nhưng cô ấy cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.

Cô ấy nắm chặt lấy tay của Nam Khuê rồi an ủi động viên: “Khuê Khuê, đừng sợ đừng sợ, tổng giám đốc Lục chắc chắn sẽ đến ngay thôi.”

“Vì cậu, vì đứa bé, cậu nhất định phải kiên trì, phải kiên trì lên nhé.”

Lại một cơn đau khác ập đến, Nam Khuê dùng sức cau mày, nét mặt cũng vô cùng đau đớn.

“Khuê Khuê, hít thở, hít thở sâu vào.”

“Nào, làm theo nhịp của mình, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.”

Có sự chỉ đạo của Đông Họa, Nam Khuê cảm thấy thoải mới hơn nhiều.

Nhưng, nửa tiếng sau, cô vẫn là chịu không nổi nữa rồi.

Tần suất của các cơn co thắt ngày càng nhanh và khoảng cách thời gian cũng ngày càng ngắn.

Mỗi lần cơn đau đều như dời núi lấp bể, giống như thể hàng chục chiếc dùi đυ.c vào bụng cùng một lúc khiến cho cô đau đến mức phải nghiến răng nghiến lợi.

“A, đau!”

“Ông xã”

Nam Khuê đau đớn kêu lên, mồ hôi trên mặt chảy xuống ròng ròng.

Đông Họa không thể giúp cô chia sẻ một phần đau đớn nào, cô ấy chỉ có thể cố gắng nắm lấy tay cô rồi không ngừng động viên.

“Khuê Khuê, nếu đau thì cứ hét lớn lên đi.”

“Cố gắng lên, cậu và em bé nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Không nhớ là sau mấy hiệp đau đớn, Nam Khuê đã đau đến mức mất đi lý trí luôn rồi.

Lúc này, tất cả các tế bào trong cơ thể cô chỉ còn biết kêu lên từ một chữ “Đau” thôi.

Trong thời khắc cơn đau ngừng lại, cô dùng lực siết chặt tay Đông Họa, lo lắng hỏi.

“Họa Họa, cậu cậu nói Kiến Thành tại tại sao còn chưa đới?”

“A, mình mình đau quá.”

“Mình không muốn sống nữa, mình chết mất thôi.”