Mộc Uyển thở dài một hơi, bà ấy nén chặt trái tim mình.
“Mẹ biết sau khi nói chuyện này với con thì sẽ có kết quả như thế này, thế nên mẹ mới luôn giấu con, từ trước đến nay không dám nói cho con biết.”
“Mẹ, con hứa với mẹ, cho dù là lúc nào con cũng sẽ đặt an toàn lên hàng đầu, con sẽ không để bản thân xảy ra chuyện đâu.”
“Nhưng, nếu như cha vì chuyện này mà chết thì con lại càng phải điều tra cho rõ, đây là sứ mệnh của con.”
Nhìn bóng anh ấy đội mũ bảo hiểu rồi dần dần đi xa, Mộc Uyển biết rằng bản thân dù làm thế nào cũng sẽ không thể ngăn cản anh ấy được nữa rồi.
Lúc Chu Cẩm trở về, Chu Tiễn Nam đang đi tới thang máy.
Hai người gặp mặt nhau ở trong thang máy.
Nhìn thấy anh ấy, Chu Cẩm liền trực tiếp đi tới ôm chầm lấy anh ấy.
Lúc buông ra, giọng nói của cô ấy vô cùng trầm thấp: “Chu Tiễn Nam, em nghe chị nói đây, bất luận em làm gì, chị đều luôn ủng hộ em, nhưng chị chỉ có một yêu cầu đó là hãy sống sót trở về.”
“Không được rời bỏ bọn chị.”
“Cảm ơn chị.” Chu Tiễn Nam nở nụ cười hiểu ý.
Mãi cho tới khi bóng hình của anh ấy càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất ở cửa chính.
Chu Cẩm mới thu lại nụ cười trên khuôn mặt, sau đó duỗi tay ra lau đi nước mắt nơi khóe mặt.
Cô ấy không ngăn cản.
Bởi vì cô ấy biết cho dù có ngăn cản thì cũng không có tác dụng gì.
Lúc quay người đi, cô ấy nhìn thấy người mẹ đang đứng ở trên lan can lầu hai quan sát mọi chuyện.
“Mẹ”
Cô ấy gọi một tiếng rồi nhanh chóng chạy lên trên.
Sau đó đỡ Mộc Uyển đi vào phòng.
Mộc Uyển nhìn thấy cô thì cũng không nói gì, bà ấy chỉ nhìn cô ấy rồi rơi lệ.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, Lục Kiến Thành đem theo rất nhiều người, người nào người nấy đều rất lợi hại, lần này bọn họ có lẽ sẽ khá an toàn đấy.”
Mộc Uyển vẫn đang lau nước mắt: “Vậy sau này thì sao? Với tính khí của thằng bé, sau này nó nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ, Cẩm Nhi, người làm mẹ như mẹ đã hại thằng bé rồi, mẹ không nên nói chuyện đó cho thằng bé biết.”
“Mẹ, chuyện này không trách mẹ được, tính cách của nó mẹ còn không hiểu sao? Cho dù mẹ không nói cho nó biết thì nó cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để biết được chuyện này từ miệng của người khác thôi.”
Chu Tiễn Nam đến nhà của Phùng Thao.
Nhìn thấy Phùng Thao, vẻ mặt của anh ấy liền trở nên vô cùng nghiêm túc.
Phùng Thao nhìn thấy anh ấy cả người trang phục chỉnh chu thì liền không kiềm được mà hỏi: “Phải đi làm nhiệm vụ sao?”
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Nhưng trước khi làm nhiệm vụ còn có một vài chuyện cần phải nói với chú Phùng, chú Phùng, chúng ta đến thư phòng của chú nói chuyện đi.”
“Được.”
Thời gian cấp bách.
Đến thư phòng, Chu Tiễn Nam cũng không dài dòng mà trực tiếp hỏi thẳng.
“Chú Phùng, chú còn nhớ cái người tên Chu Phong mà lần trước con nói với chú không?”
“Nhớ chứ.” Phùng Thao gật đầu: “Nhưng ông ấy không phải là đã chết rồi sao? Lúc đó chú cũng đã khuyên cháu rồi, nếu người đã chết rồi thì chẳng còn gì để điều tra nữa cả.”
“Không.” Chu Tiễn Nam ánh mắt kiên quyết nghiêm túc nhìn ông ấy: “Chú Phùng, có thể ông ấy căn bản vẫn chưa chết.”
“Chuyện chiếc xe bị nổ là không sai, thông tin về cái chết của ông ấy cũng không sai, nhưng nếu như những thứ đó đều là giả thì sao, ông ấy đã được người nào đó cứu ra khỏi vụ tai nạn đó, hơn nữa còn đã thay tên đổi họ, dùng một khuôn mặt khác để sống tiếp trên thế giới này thì sao?”
Phùng Thao không thể tưởng tượng nổi mà nhìn anh ấy lắc đầu: “Không thể nào, làm sao có thể như thế được chứ?”
“Nhiều tư liệu quan trọng như vậy, gần như không thể làm giả được, cháu nói mấy việc này dễ làm sao?”
Chu Tiễn Nam cũng gật đầu: “Ban đầu cháu cũng cảm thấy điều này là không thể, nhưng sau đó cháu đã nghĩ thông rồi, khó không có nghĩ là không ai làm được.”
“Nếu như năm đó có người có địa vị cao như chú Phùng giúp đỡ thì tất cả đều có thể rồi.”
“Chú Phùng, Sự việc đã như vậy rồi nên cháu cũng không giấu chú nữa, cháu biết năm đó Chu Phong đi làm nội gián, sau đó thân phận bị bại lộ, suýt chút nữa thì bị hãm hại, cấp trên vì để bảo vệ ông ấy nên đã dàn dựng ra một vở kịch.”
“Nhưng những tên buôn bán ma túy năm đó rất căm ghét sự bán đứng của ông ấy, cha cháu không phải chính là một ví dụ sao? Thế nên những năm nay, bọn chúng vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của Chu Phong.”
“Mấy chục năm rồi, bọn chúng cuối cùng cũng đã điều tra ra được cái chết của Chu Phong là giả, hơn nữa còn thần thông quảng đại đến mức điều tra ra được là một người bạn gái trước đây của Chu Phong đã sinh cho ông ấy một đứa con.”
Phùng Thao trợn tròn hai mắt, thật sự không dám tin vào điều mình vừa nghe thấy: “Cái gì? Cháu nói đứa con gì cơ?”
“Chú Phùng, cháu không lừa chú đâu, mẹ cháu đã nói cho cháu biết rồi, Chu Phong năm đó có một người bạn gái, vì để chấp hành nhiệm vụ, ông ấy đã chia tay với bạn gái, thế nên ông ấy mãi mãi không biết rằng lúc đó bản thân đã có một đứa con gái.”
“Bây giờ, con gái của ông ấy đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn đang bị bọn buôn ma tuy đó bắt cóc, tình hình vô cùng nguy hiểm.”
“Bọn chúng không tìm ra Chu Phong sau khi đã thay hình đổi dạng, thế nên đã dùng con gái của Chu Phong để ép ông ấy xuất hiện, ép bọn cháu phải đi tìm Chu Phong.”
“Chú Phùng, chú có thể ngồi vào vị trí hiện tại nhất định không thể không biết về sự việc năm đó, nếu như chú thật sự biết một chút gì đó thì xin chú nhất định phải nói ra, con gái của Chu Phong bây giờ đã lọt vào tay bọn buôn ma túy rồi, hơn nữa cô ấy còn đang mang thai, có thể sinh khó bất cứ lúc nào.”
Chu Tiễn Nam nói hết tất cả mọi chuyện trong một hơi, sau đó anh ấy đặt tấm hình trên tay mình xuống: “Đây là ảnh của con gái ông ấy, nếu như cần, xin chú hãy chuyển cho ông ấy.”
Nói xong, Chu Tiễn Nam sải bước rời khỏi thư phòng.
Phùng Thao lập tức gọi anh ấy đứng lại: “Tiễn Nam, tất cả những gì cháu nói đều là thật sao?”
Chu Tiễn Nam hướng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía ông ấy: “Chú Phùng, thái độ làm người của cháu chú vẫn không đủ tin tưởng sao? Không giấu gì chú, người con gái đó chính là người mà cháu thích, bây giờ cháu phải đi cứu cô ấy.”
Phùng Thao cúi đầu nhìn bức hình đó, sau đó liền rời vào trầm mặc.
Rất nhanh, ông ấy đã nhận ra người trong bức hình đó.
Nếu như ông ấy nhớ không nhầm thì đây hình như là con dâu của Vân Thư, là vợ của Lục Kiến Thành.
Nếu như là cô.
Vậy trên bức hình chính là dáng vẻ mang thai của Nam Khuê.
Cô mang một nụ cười trên mội, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
Phùng Thao nhìn chằm chằm vào bức hình đó, đôi môi mím chặt, không nói lời nào.
Ông ấy đang do dự, ông suy nghĩ đi suy nghĩ lại trong nửa tiếng đồng hồ.
Nếu như đem chuyện này nói cho ông ấy, ông ấy biết mình có một đứa con gái thì nhất định sẽ bất chấp tất cả để đi cứu con bé.
Nhưng những kẻ đó hận ông ấy đến thấu xương, nếu như bọn chúng biết được thân phận của ông ấy thì bọn chúng sẽ điên cuồng báo thù.
Nói? Hay là không nói?
Sau một trận đấu tranh tư tưởng khổ sở, cuối cùng, Phùng Thao rút điện thoại ra bấm gọi đến số điện thoại kia.
“Alo!” Giọng nói của Cố Ngôn Bân rất nhanh truyền tới.
“Bây giờ ông đang ở nhà sao?” Phùng Thao hỏi.
“Ừm.”
“Được, đợi tôi, tôi sẽ đến đó ngay, tôi có chuyện vô cùng quan trọng cần tìm ông.”
Không đầy nửa tiếng sau, Phùng Thao đã có mặt ở ngôi biệt thự khá bí mật của Cố Ngôn Bân rồi.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, ông ấy liền hạ thấp giọng: “Đến thư phòng của ông đi.”
Vừa đến thư phòng, Phùng Thao liền đặt tấm hình trong tay mình lên trên bàn, sau đó dùng ngón tay chỉ vào: “Nhìn cô gái này đi, thấy quen không?”
Cố Ngôn Bân nhìn kỹ lại, đây không phải và vợ của Lục Kiến Thành ông ấy đã gặp mấy ngày trước ở tiệc từ thiện sao?
“Biết, mấy ngày trước chúng tôi đã gặp nhau rồi.” Ông ấy thành thật trả lời.
“Cái gì?”
Phùng Thao nhắm mắt lại, cũng chính vào thời khắc này, ông ấy đã hạ quyết tâm sẽ nói ra hết tất cả.
Có lẽ, đây chính là sự sắp đặt của thượng đế.
Trong thế giới vô hình này, tất cả ắt sẽ tự có sự an bài của nó.
“Vừa nãy Chu Tiễn Nam đến tìm tôi, cậu ấy nói, cô gái trong bức ảnh này chính là con gái của ông.”
“Cái gì?”
Khi Cố Ngôn Bân nghe thấy điều này, ông ấy liền cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.