Bởi vì không tìm hiểu được thông tin gì từ chỗ Mộc Uyển, nên Lục Kiến Thành liền rời đi trước.
Sau khi tiễn anh về, Chu Tiễn Nam lại tìm đến Mộc Uyển một lần nữa.
“Mẹ” Chu Tiễn Nam mở miệng gọi tên bà ấy, giọng nói khàn và nhỏ: “Nếu như mẹ biết chuyện gì thì hãy nói cho con biết đi.”
Anh ấy đã nhìn ra rồi, mẹ có điều còn đang giấu giếm.
Thật ra không chỉ có anh ấy, Lục Kiến Thành cũng đã nhìn ra điều đó rồi.
Thế nên lúc rời đi anh mới muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.
Mộc Uyển vẫn lắc đầu như cũ: “Con trai, con nói gì vậy! Mẹ đã nói hết tất cả những gì mình biết cho con nghe rồi.”
“Thật không mẹ?” Chu Tiễn Nam nhìn thằng vào bà ấy.
Ánh mắt sắc bén và dò xét đó khiến Mộc Uyển cảm thấy rùng mình.
Nhưng bà ấy nhanh chóng tránh né ánh mắt đó rồi thay đổi chủ đề khác: “Con trai, mẹ hơi mệt rồi, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát, con đi ra ngoài trước đi.”
“Mẹ?”
Mộc Uyển sờ sờ đầu mình: “Đau đầu quá, không phải con bảo mẹ suy nghĩ kỹ lại sao, chỉ có nghỉ ngơi khỏe rồi thì mẹ mới có thể nghiêm túc nghĩ được chứ.”
Chu Tiễn Nam bất lực, dù sao anh ấy cũng không thể ép buộc mẹ mình được.”
“Được rồi, vậy con đi ra ngoài trước đây.”
Sau khi anh ấy rời đi, Mộc Uyển đặt tay trước l*иg ngực thở dài, nhưng trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Mới chớp mắt đã trôi qua 3 ngày.
Lục Kiến Thành gần như đã tận dụng tất cả các mối quan hệ, cuối cùng cũng đã tìm thấy được một ngôi biệt thự ở cách xa thành phố.
“Chắc chắn không?” Anh nhìn chằm chằm vào vị trí trên bản đồ, sau đó trầm giọng hỏi.
Trần Tranh gật đầu một cách chắc chắn: “Chắc chắn, chúng tôi thông qua camera giám sát đã tận mắt nhìn thấy chiếc xe đã bắt cóc thiếu phu nhân và bác sĩ Đông đi vào trong đó, sau đó không nhìn thấy đi ra ngoài nữa.”
“Tốt.”
Lục Kiến Thành dập tắt điếu thuốc trong tay, giương đôi mắt sâu xa nhìn về phía Trần Tranh rồi dặn dò một cách chắc như đinh đóng cột.
“Cộng thêm cả cậu, tôi cần một trăm người có kỹ năng tốt nhất, hãy bảo mọi người mặc áo chống đạn và chuẩn bị sẵn sàng, đúng mười hai giờ tối nay chúng ta sẽ xuất phát.”
“Tôi sẽ bảo Lâm Tiêu chuẩn bị đầy đủ tất cả những thứ mà chúng ta cần.”
Trần Tranh lập tức trả lời: “Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Thay xong quần áo, chuẩn bị xong tất cả mọi thứ.
Trước khi xuất phát, Chu Tiễn Nam tới gõ cửa phòng Mộc Uyển.
Một tiếng bịch vang lên, anh ấy trực tiếp quỳ xuống trước mặt Mộc Uyển.
Mộc Uyển lập tức hoảng loạn, vô cùng lo lắng mà nhìn anh ấy: “Con trai, con đang làm gì vậy?”
“Mẹ, xin mẹ hãy để con nói xong đã.”
Mộc Uyển rơi nước mắt, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Mẹ, con biết mẹ có điều đang giấu giếm, tuy rằng con không biết tại sao mẹ lại làm vậy, nhưng con tin rằng mẹ chắc chắn rất yêu thương con.”
“Mẹ là mẹ của con, con sẽ không ép buộc mẹ.”
“Nhưng Khuê Khuê, xin mẹ hãy tha thứ cho con, con nhất định phải đi cứu cô ấy. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì cả đời con sẽ không thể yên lòng mà sống trên thế giới này. Lần hành động này có thể sẽ khá nguy hiểm, con sợ rằng mình có thể sẽ không trở về được nữa.”
“Thế nên, mẹ à” Chu Tiễn Nam trực tiếp quỳ lạy ba lần, sau đó nói: “Nhất định phải bảo trọng.”
Nói xong, anh đứng dậy: “Mẹ, con đi đây.”
Lúc này, Mộc Uyển cũng không kìm được nữa rồi.
Bà ấy xông tới, đuổi theo hình bóng của Chu Tiễn Nam rồi giữ anh ấy lại.
“Con trai, con dừng lại, mẹ hỏi con một câu, con nhất định phải đi sao?”
Chu Tiễn Nam nhìn bà ấy, kiên quyết gật đầu: “Vâng.”
Mộc Uyển đau lòng mà nhìn anh ấy, nước mắt rơi đầm đìa.
Cuối cùng, đôi mắt bà ấy đỏ hoe, run rẩy mở lời: “Bỏ đi, nếu như con đã muốn biết như vậy rồi thì mẹ sẽ nói cho con biết vậy, hi vọng, hi vọng vẫn còn kịp.”
“Mẹ?” Chu Tiễn Nam kích động nhìn bà ấy.
Mộc Uyển kéo lấy tay anh ấy rồi bắt đầu nói: “Năm đó, nhiệm vụ mà cha con và chú Chu nhận được chính là đến làm nội gián ở một băng đảng buôn bán ma túy, sau đó cung cấp thông tin cho cảnh sát, từ đó triệt phá băng đảng đó.”
“Lúc bắt đầu, tất cả đều rất thuận lợi, mẹ cũng đọc được nhiều tin tức về việc triệt phá các băng đảng ma túy trên mạng”.
“Nhưng về sau”
Đôi vai của Mộc Uyển bắt đầu run lên, nước mắt rơi xuống như mưa: “Đột nhiên có một ngày, mẹ nhận được thông tin của cục cảnh sát, họ nói cha của con xảy ra chuyện rồi, bảo mẹ đến xác nhận thi thể.”
“Lúc đó mẹ đang mang thai con, con mới chỉ có vài tháng, tin tức này giống như tiếng sét ngang tai, mẹ thật sự không dám tin.”
“Trên được đi tới đó, mẹ đều luôn cầu nguyện, cầu nguyện rằng người đó không phải là cha của con, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó, hi vọng của mẹ đã sụp đổ.”
“Thi thể nằm trước mặt mẹ chính là cha của con, Tiễn Nam, con không biết được lúc cha con chết đã thê thảm như thế nào đâu. Ông ấy”
Vừa nghĩ tới những ký ức đau khổ đó, bà ấy lại khóc đến mức gần như không thở được: “Trên người ông ấy đều là vết thương, sau đó pháp y kiểm tra thi thể xong thì biết được trên người ông ấy có trên dưới mấy chục vết thương, đây vẫn chưa phải là điều tàn nhẫn nhất, trước ngực của ông ấy còn bị người ta đâm liên túc mười mấy nhát dao, đâm cho đến chết.”
“Ngực còn có mấy rãnh máu, cuối cùng”
Mộc Uyển ôm lấy ngực mình, nước mắt tuôn ra từng dòng, trái tim đau như cắt.”
“Cuối cùng” Giọng nói của bà ấy run rẩy vô cùng: “Pháp y đã tìm thấy mười mấy viên đạn trong người ông ấy, mười mấy viên đạn đấy, cha của con gần như đã bị đạn bắn thành cái sàng rồi, cả người không còn chỗ nào là lành lặn.”
“Còn khuôn mặt của ông ấy thì bị sung huyết, phồng rộp và gần như thối rữa vì đã bị ngâm dưới sông một ngày sau khi bị dao đâm vào.”
“Đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng mẹ vẫn không dám nhớ lại dáng vẻ của cha con khi mất, nó quá thê thảm.”
Chu Tiễn Nam ôm chặt lấy Mộc Uyển vào lòng.
Trái tim của anh ấy đang kìm nén, căm phẫn và tức giận.
Siết chặt hai tay, ánh mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào một chỗ, dường như không nói một lời nào.
Lại giống như tất cả cảm xúc đều đã tụ lại trong đôi mắt của anh ấy.
“Rốt cuộc cha đã chết như thế nào?” Chu Tiễn Nam cắn chặt răng nói ra câu hỏi đã quấy rầy anh ấy mấy chục năm qua.
“Kết quả xét nghiệm cho thấy, cha của con đã hấp thụ ma túy quá liều, không chỉ có thế, lúc chết, trong bụng của ông ấy trống rỗng, giống như đã mấy ngày không ăn gì vậy.”
“Vì vậy bọn họ suy đoán, cha của con đã bị bọn chúng phát hiện ra thân phận, sau đó bị ép tiêm ma túy, cuối cùng là bị tra tấn cho tới chết.”
Sau khi nói xong những lời này, Mộc Uyển đã gần như mất hết sức lực rồi.
Chu Tiễn Nam chỉ có thể đỡ bà ấy nằm lên giường.
Bởi vì khóc quá nhiều nên hai mắt của Mộc Uyển đã sưng tấy lên.
Nhưng bà ấy vẫn kiên trì kéo lấy tay của Chu Tiễn Nam: “Con trai, bây giờ con đã biết tại sao lúc đầu mẹ không đồng ý cho con đi làm cảnh sát rồi chứ!”
“Mẹ đã giao người chồng mà mẹ yêu nhất đi rồi, mẹ không thể giao luôn cả người con trai duy nhất của mình nữa.”
“Cha của con chết quá thê thảm, những năm nay, cứ mỗi lần đến ngày giỗ của ông ấy là mẹ lại gặp ác mộng, mẹ còn mơ thấy ông ấy nói với mẹ rằng bảo con đừng báo thù, đừng báo thù.”
“Thế nên con trai à, mẹ hi vọng con đừng xen vào chuyện này nữa, những kẻ kia đều là một đám tội phạm không sợ trời không sợ đất, trong mắt bọn chúng mạng người chẳng đáng là gì cả. Bọn chúng quá đáng sợ.”
Chu Tiễn Nam biết nỗi sợ hãi của mẹ.
Thế nên, anh ấy ra sức nắm lấy tay của Mộc Uyển.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con không phải là cha, con cũng sẽ tuyệt đối không dẫm vào vết xe đổ của ông ấy đâu.”
“Nhưng, những kẻ này nhất định phải bị trừng trị, cho dù không phải con thì cũng sẽ có người khác làm thôi. Nếu như con đã lựa chọn làm một cảnh sát thì con cần phải chịu trách nhiệm làm nhiệm vụ này.”
“Khuê Khuê, con nhất định phải cứu.”
“Chuyện của cha, con cũng nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”