Mộc Uyển liền thở dài.
Sau đó, nước mắt bà liền ứa ra.
“Mẹ không biết sự tình cụ thể thế nào. Vào bữa tối hôm đó, Chu Phong nói rằng ông ấy đã nhận được một nhiệm vụ tương đối bí mật, cho nên thời gian này không thể tới ăn cơm cùng gia đình chúng ta.”
“Mẹ cứ nghĩ rằng lúc đó chỉ có một mình ông ấy đi làm.”
“Sau khi ăn cơm xong, Chấn Nguyên liền nói với mẹ nhiệm vụ kia lý ra là cử ông ấy đi, nhưng Chu Phong biết chuyện mẹ mang thai, nên đã chủ động xin cấp trên lại giao nhiệm vụ cho ông ấy.”
“Đó cũng là lúc đó Chấn Nguyên nói với mẹ rằng nhiệm vụ đó rất nguy hiểm, thậm chí còn có thể dẫn đến mất mạng. Vì không thể nhìn Chu Phong liều mạng vì mình, còn ông ấy chỉ ngồi nhà chờ chết, thế là cũng xin nhận tham gia nhiệm vụ.”
“Cứ thế, cả hai người họ đều tham gia vào nhiệm vụ.”
Khi Mộc Uyển đang nói, bà không ngừng lau nước mắt và nhìn về phía Chu Tiễn Nam.
“Lúc đó mẹ cũng vừa mới biết mình đang mang thai con. Vốn dĩ mẹ thật sự không nỡ để cha con buồn, cũng không muốn để ông ấy đi. Nhưng ông ấy nói rằng đó là nhiệm vụ của cục cảnh sát, mọi thứ đều đã sắp xếp xong xuôi nên ông ấy không thể từ chối được. Nói không chừng ông ấy chính là muốn cùng anh em tốt kề vai sát cánh, tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng bọn họ đều có niềm tin sẽ giành thắng lợi.”
“Nhưng sau này…” Giọng nói của Mộc Uyển càng lúc càng buồn bã, bà dần dần nức nở: “Lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”
“Chấn Nguyên chết khi đang thực hiện nhiệm vụ. Nhưng chưa đầy một tuần sau khi ông ấy mất, Chu Phong cũng chết trong một vụ nổ xe.”
“Cả hai người họ đều ra đi rất đột ngột, thậm chí không để lại lời nào cho chúng ta.”
Những chuyện trong quá khứ đã trôi qua rất nhiều năm, cho dù ai hỏi, Mộc Uyển cũng chưa từng tiết lộ một lời.
Hôm nay, bà nói ra tất cả những chuyện này, trái tim của bà liền nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cũng đã suy nghĩ thông suốt hơn.
Tuy nhiên, ký ức đôi khi là nỗi đau và là sự tra tấn rất lớn.
“Mẹ” Chu Tiễn Nam đưa cho Mộc Uyển một cốc nước ấm, sau đó đỡ bà dựa vào vai anh.
Mộc Uyển vẫn chìm đắm trong nỗi buồn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc lóc.
Nam Khuê cũng chỉ im lặng cúi đầu, nhưng trên khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt.
Lục Kiến Thành cũng ôm chặt lấy cô, âm thầm tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Sau vài phút trôi qua, tâm trạng của mọi người cũng dịu lại, Nam Khuê liền nói: “Dì à, cảm ơn dì đã nói cho con biết điều này.”
“Chính dì đã cho con biết rằng cha con là một người đàn ông trung thực, dũng cảm, có trách nhiệm và ngay thẳng. Con rất tự hào khi có một người cha như vậy”.
Mộc Uyển đau khổ nói: “Khuê Khuê, cha của con không bao giờ biết được sự tồn tại của con, vì vậy con đừng trách ông ấy.”
“Chấn Nguyên có nói với dì trước đây tình cảm giữa cha mẹ con rất tốt, nhưng sau đó hai người họ lại đột ngột chia tay, điều này khiến dì rất ngạc nhiên. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó khi cha con quyết định tham gia nhiệm vụ nguy hiểm kia, có lẽ do sợ nhiệm vụ sẽ ảnh hưởng đến bà ấy, cho nên ông ấy mới quyết định chia tay với mẹ con. ”
“Khi đó, ông ấy chắc chắn không biết mẹ con đã mang thai con, ngược lại là…”
Sau lời nói đó, Mộc Uyển nghẹn ngào, cũng không thể nói nổi nữa.
Trên thực tế, Nam Khuê biết rằng nếu cha phát hiện ra, có lẽ vẫn sẽ quyết định ra đi.
Bởi vì ông ấy và chú Chu cực kỳ giống nhau, vào lúc nghĩ đến sứ mệnh của mình, bọn họ đều là cảnh sát, cho nên sẽ dốc sức toàn lực, làm hết sức mình để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất.
Rời khỏi nhà Chu Tiễn Nam, Lục Kiến Thành và Nam Khuê ngồi vào trong xe, lúc này chỉ còn lại hai người họ, Nam Khuê liền vươn tay ôm lấy anh.
Lúc này, cô không khác gì một con mèo nhỏ đáng thương, mềm nhũn nép vào lòng anh.
Nam Khuê không nói lời nào, chỉ đưa tay ôm lấy anh thật chặt.
Dựa vào l*иg ngực của anh, lắng nghe nhịp thở và nhịp tim trầm ổn của anh một cách lặng lẽ.
Cô rất yên lặng, nhưng là sự yên lặng khiến người khác đau lòng.
Lục Kiến Thành biết cô buồn nên anh cũng chỉ im lặng ôm cô vào lòng.
Nếu cô đã không muốn nói chuyện, anh sẽ không ép buộc cô.
Cho tới khi cô muốn nói, anh nhất định sẽ ở bên lắng nghe cô trút bầu tâm sự.
Một lúc lâu sau, Nam Khuê mới chịu mở miệng, nhàn nhạt nói: “Khi mẹ em ghi lại tin tức ngày ông mất trong cuốn nhật ký của mình, em đã không tin. Tập tài liệu tra ra được ông ấy đã mất, em cũng không tin.”
“Em luôn cảm thấy ông ấy vẫn còn sống, và đang cố gắng bảo vệ em trong bóng tối.”
“Nhưng khi dì Mộc Uyển nói ra toàn bộ chuyện năm đó cho em nghe, lúc đó em chợt hiểu ra tất cả, em biết rằng cha em đã thật sự không còn ở trên đời nữa.”
Khi cô nói, nước mắt cô lại trào ra.
“Ông xã à, em đau lòng quá.”
“Rõ ràng hai người bọn họ còn chưa gặp nhau, sao lại khó chịu như vậy? Đây là sự thần kỳ của quan hệ huyết thống sao?”
Lục Kiến Thành gạt tóc mái của cô sang bên, nhẹ giọng an ủi cô: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ khóc đi.”
Nam Khuê rất muốn khóc, bởi trước đó cô luôn cố gắng kìm nén khi ở trong nhà họ Chu.
Bây giờ Lục Kiến Thành chủ động nói ra, cô thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Ôm lấy Lục Kiến Thành, cô òa khóc như một con mèo con bị thương.
“Huhuhu, em không còn cha nữa rồi.”
“Em luôn muốn gặp ông ấy, nhưng ông trời không cho em cơ hội được gặp mặt ông ấy.”
“Ông xã, từ nay về sau em chính là đứa trẻ mồ côi, không còn được hưởng tình thương của cha mẹ nữa”.
Vừa nghĩ đến điều này, Nam Khuê liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lục Kiến Thành vẫn ôm lấy cô, anh siết chặt vòng tay hơn, kiên nhẫn lau nước mắt trên mặt cô.
“Sau này em còn có ông xã, ông xã sẽ thương em nhiều hơn.”
“Còn có Niệm Khanh và Tư Mặc, hai đứa nó nhất định sẽ hiếu thuận với em.”
Vừa dứt lời, Lục Kiến Thành liền cảm thấy bụng của Nam Khuê động đậy.
Anh đưa tay lên, đứa bé bên trong đang đạp vào bụng Nam Khuê.
“Xém tí nữa là quên mất một đứa. Bà xã, em coi này, con gái anh đang kháng nghị đấy. Con đang muốn nói với em đợi khi con ra đời sẽ chăm sóc cho mẹ nó đấy.”
“Cho nên bà xã à, chúng ta không khóc nữa nhé.”
Sau khi em bé trong bụng và anh tiếp xúc với nhau, Nam Khuê lại càng khóc dữ hơn, đem hết những bi thương trong lòng phát tiết ra ngoài, những cảm xúc bị dồn nén trước kia cũng được trút hết.
“Ừm, em không khóc nữa.”
Nói xong, Nam Khuê cũng không thèm nhượng bộ, trực tiếp nắm lấy áo của Lục Kiến Thành lau nước mắt.
Lớp son mỏng manh trên môi cô cũng dính vào áo của anh.
“Bà xã à, em phải chịu trách nhiệm giặt quần áo cho anh đó nha.” Lục Kiến Thành đầy bất bình nói.
Nam Khuê liền nghiêng người và đặt một dấu môi lên ngực anh, một cái bên trái một cái bên phải.
“Dù sao cũng phải mang đi giặt, vậy thì cứ hôn thêm hai cái cho đã.”
Ngay khi cô nói xong, Lục Kiến Thành liền nhanh chóng ôm lấy mặt cô và trao cho cô nụ hôn nồng nhiệt cho đến khi cô gần như nghẹt thở.
Sau khi Nam Khuê và Lục Kiến Thành rời đi, tâm trạng của Mộc Uyển cũng rất tệ.
Ký ức phủ đầy bụi bặm kia lại được mở ra một lần nữa, giống như đang tự tay mình rạch ra vết sẹo năm xưa vậy.
Làm sao bà không đau lòng cho được?
Vì quá mức buồn bã, Mộc Uyển lại bị đau đầu.
“Mẹ, con đỡ mẹ lên lầu uống thuốc, sau đó nằm nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
“Ừm.”
Chu Tiễn Nam nhanh chóng đưa Mộc Uyển lên lầu, sau đó rót ly nước ấm và thuốc cho bà uống.
Nhìn bà uống thuốc xong, Chu Tiễn Nam lại đỡ bà nằm xuống giường.
Sau khi làm xong tất cả, Chu Tiễn Nam đột nhiên đóng cửa phòng ngủ, và lại đi tới chỗ Mộc Uyển.
“Mẹ, chuyện vừa rồi, có phải mẹ đang giấu con chuyện gì không?” Đột nhiên, Chu Tiễn Nam nhìn bà hỏi.
Trái tim Mộc Uyển như lỡ mất một nhịp khi nghe anh nói vậy.
Dưới tấm chăn trải giường, bà nắm chặt tay để giữ cho mình bình tĩnh.
“Tiễn Nam, mẹ có thể giấu con chuyện gì chứ? Mẹ đã nói với con tất cả những gì mẹ biết rồi.”
Mộc Uyển cố ý nói với giọng điệu thoải mái, bà cố tỏ vẻ bình tĩnh trước mặt con trai.