Nam Khuê rất căng thẳng.
Cô hít sâu một hơi, rõ ràng rất thấp thỏm.
“Từ trong nhật ký của mẹ có thể thấy, có lẽ cha chính là một cảnh sát, nhưng mà nhiều năm như vậy, tại sao ông ấy chưa bao giờ đến tìm mẹ con em!”
“Ông xã, anh nói xem rốt cuộc ông ấy là người như thế nào?”
Chờ đợi lâu như vậy, mong mỏi lâu như vậy.
Nhưng khi cô thật sự muốn vén bức màn bí mật kia, thì cô lại phát hiện mình vừa mong đợi vừa sợ hãi.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, nói bằng một giọng nói ấm áp và mạnh mẽ: “Đừng sợ, cho dù ông ấy là ai, và cho dù chân tướng là gì thì đều có ông xã ở bên cạnh em.”
“Nếu kết quả tốt, thì sẽ có thêm một người yêu em, thương em.”
“Nếu kết quả không tốt, ông xã sẽ yêu em, thương em gấp bội.”
Lời nói của Lục Kiến Thành đã tiếp thêm sức mạnh cho Nam Khuê.
Lấy hết can đảm, cô tự mình đẩy cửa ra.
Nhìn thấy họ, có người nhanh chóng đến đón tiếp, mỉm cười hỏi: “Xin hỏi là tổng giám đốc Lục sao?”
“Đúng vậy.”
“Xin mời đi theo tôi!”
Đi vào bên trong, người đàn ông lấy ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đưa cho Lục Kiến Thành: “Thứ ngài cần thầy đã khôi phục xong, vốn ông ấy định đích thân giao cho ngài, nhưng tạm thời có việc ra ngoài cho nên ông ấy dặn tôi nhất định phải đích thân giao cho ngài.”
“Cảm ơn!”
Nhìn chiếc hộp đó, Nam Khuê đã mấy lần muốn đưa tay mở ra.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn đợi đến khi về nhà.
Ngón tay mảnh mai, cô nhẹ nhàng vặn khóa đồng mở nắp hộp ra.
Một tấm vải lót màu đỏ nhạt, những bức ảnh đen trắng nằm lặng lẽ bên trong.
Chân dung bên trong đã rõ ràng.
Đã không còn mờ như trước nữa.
Nam Khuê đưa tay, kích động lấy ảnh từ bên trong ra, cẩn thận đặt ở trước mặt.
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, cô nhìn rất lâu rất lâu.
Ngay lập tức, cô quay lại lấy ra một cuốn album, sau đó lật một hơi.
Một tay chỉ vào người đàn ông trong ảnh, một tay chỉ album, cô nhìn Lục Kiến Thành: “Anh xem, lúc nhỏ em giống ông ấy không?”
Lục Kiến Thành nghiêm túc so sánh hai lần, sau đó gật mạnh: “Rất giống.”
Nam Khuê kích động cầm bức ảnh lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Cuối cùng con đã tìm được cha rồi, vậy còn cha thì sao? Cha có muốn gặp con không?”
Cuối cùng, ngón tay cô dừng lại trên ảnh chân dung của Nam Thu Ngữ: “Mẹ, mẹ có hi vọng con đi tìm ông ấy không?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy? Không phải em luôn muốn tìm được ông ấy sao?” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê quay lại ôm anh: “Bởi vì đột nhiên sợ hãi. Gần đây em xem rất nhiều chương trình tìm kiếm người thân, và em luôn cho rằng tất cả những cuộc đoàn tụ đều là niềm vui và hạnh phúc.”
“Nhưng bây giờ em mới phát hiện không phải như thế. Có những đứa trẻ, không phải vô tình thất lạc cũng không phải bị bắt cóc, có một số là bị cha mẹ ruột cố ý bán đi, còn có một số là trọng nam khinh nữ, cố ý vứt bỏ.”
“Đối với cha mẹ như thế này, họ hoàn toàn không hy vọng được đứa con trước đây tìm thấy. Cho nên, em sợ, sợ em và mẹ cũng là phiền toái mà ông ấy không cần, nếu thật sự là như thế, thì sự xuất hiện của em chỉ là một sự kinh khủng và sai lầm thôi!”
Lục Kiến Thành đau lòng ôm cô: “Đồ ngốc, em đừng suy nghĩ lung tung, từ trong nhật ký có thể thấy được tình cảm của mẹ em dành cho cha rất sâu đậm, bà đã tin tưởng ông ấy, tin tưởng mình không yêu sai người thì chúng ta cũng nên tin tưởng.”
“Lùi một vạn bước, ngộ nhỡ kết quả không như ý, chúng ta càng phải tìm được ông ấy, ít nhất có thể để cho em không còn bị quấy nhiễu bởi ý nguyện trong lòng em nữa.”
Nam Khuê gật đầu: “Ông xã, ông nói rất có lý.”
Cô đưa bức ảnh cho Lục Kiến Thành: “Bây giờ tìm có phải nhanh hơn không?”
“Ừm, chỉ cần là người trong hệ thống cảnh sát thì sẽ không khó tìm.”
Sáng hôm sau, đã có kết quả.
Lục Kiến Thành nhìn xấp tài liệu trước mặt, nhíu mày.
Hai trang giấy rất đơn giản, và vài bức ảnh cũng rất đơn giản, nhưng anh lại lật đi lật lại rất nhiều lần.
Lần đầu tiên, anh hy vọng rằng điều tra của mình đã sai.
“Lâm Tiêu” Lục Kiến Thành thấp giọng gọi cậu ấy: “Cậu đi xác nhận lại một lần nữa, thật sự không sai không?”
“Tổng giám đốc Lục, đã đi xác nhận rất nhiều lần rồi, hơn nữa ngay cả đồng nghiệp xung quanh ông ấy cũng tìm người hỏi, tất cả tư liệu đều là thật.”
Lục Kiến Thành lại cầm tài liệu lên.
Bức ảnh ở góc trên bên phải chụp trong bộ cảnh phục, là dáng vẻ khi còn trẻ và rất đẹp trai.
Bản khai bên cạnh viết tên của ông ấy: Chu Phong.
Cuối cùng đã tìm được ông ấy, đây có lẽ là một tin tức tốt.
Nhưng giờ phút này, Lục Kiến Thành thực sự không vui nổi.
Bởi vì tin tức nhận được là, Chu Phong đã qua đời từ nhiều năm trước.
Mặc dù trong nhật ký mẹ vợ anh đã đề cập đến: Có người nói ông ấy đã mất, nhưng mà bà không tin.
Lục Kiến Thành cũng rõ ràng, Nam Khuê hoàn toàn không tin vào sự ra đi của ông ấy, cô giống với mẹ của mình, luôn chắc chắn rằng ông ấy vẫn còn sống trên thế giới này.
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt: Ông ấy thật sự đã chết.
Trong lòng đầy u sầu, mãi cho đến buổi tối tan làm, trong lòng Lục Kiến Thành đều rối rắm.
Thấy anh về nhà, Nam Khuê liền hỏi thăm tình hình: “Ông xã, thế nào rồi?”
Lục Kiến Thành ngẩng đầu nhìn cô.
Đấu tranh hồi lâu, anh vẫn khó khăn mở miệng: “Khuê Khuê, đã có kết quả, nhưng em phải chuẩn bị tinh thần.”
“Ý anh là sao?”
Quả nhiên, khuôn mặt vui mừng của Nam Khuê vừa rồi bỗng sa sầm.
Lục Kiến Thành đưa tài liệu cho cô: “Ông ấy tên Chu Phong, đã mất hơn hai mươi năm trước.”
Lời của anh còn chưa nói xong, Nam Khuê đã nhìn thấy giấy khai tử.
Tất cả tài liệu, rơi bịch xuống đất.
Nam Khuê lắc đầu, làm thế nào cũng không muốn tin.
“Không, sẽ không đâu, ông ấy sẽ không chết.”
“Em còn chưa gặp được ông ấy, sao ông ấy có thể chết được?”
Nam Khuê rơi nước mắt, ngơ ngác đứng ở đó, bối rối đến cùng cực.
Lục Kiến Thành đau lòng ôm cô vào lòng.
“Bà xã, người chết không thể nào sống lại được, em cũng đừng quá đau lòng.”
“Anh đã nhờ người tìm được mộ của ông ấy, đợi hai ngày nữa tâm trạng em ổn định, anh sẽ cùng em đi thăm ông ấy, được không?”
Nam Khuê vẫn lắc đầu, cô túm chặt quần áo của Lục Kiến Thành, tiếng khóc vô cùng đau lòng: “Ông xã, ông ấy không chết, trong lòng em có một trực giác nói với em rằng, ông ấy vẫn còn sống.”
“Ông ấy thật sự không chết, chắc chắn là sai sót ở đâu đó, cũng có lẽ là chúng ta tìm sai rồi, chúng ta tìm lại lần nữa có được không? Chúng ta đừng đưa ra quyết định nhanh như vậy.”
Lục Kiến Thành vuốt tóc cô, gật đầu: “Được, anh sẽ cho người đi tìm lại lần nữa.”
“Thật sao?” Nam Khuê ngước gương mặt đầy nước mắt lên.
Lục Kiến Thành kiên nhẫn lau nước mắt cho cô, gật đầu chắc chắn: “Ừm, anh hứa.”
“Ông xã, cảm ơn anh!”
“Đồ ngốc, nói cảm ơn với chồng mình cái gì.”
Nam Khuê nhặt tài liệu rơi ở dưới đất lên, đưa cho Lục Kiến Thành: “Em còn có hai thắc mắc.”
“Em nói đi.”
“Tài liệu của anh quá đơn giản. Chỉ có một tờ nhận chức và một báo cáo tử vong, ngay cả nguyên nhân “Tử vong” cũng sơ lược, chỉ viết một câu nổ xe, em cảm thấy điều này quá bất thường.”
“Cho nên Kiến Thành, trong tài liệu này nhất định có rất nhiều chỗ che giấu chúng ta.”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Thực ra anh cũng cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, nếu đã như thế thì chúng ta phải điều tra kỹ càng.”