Chương 579: Thật ra ghen tị muốn chết (3)

Cô nhìn thấy anh.

Nhưng anh lại không thấy cô.

Nam Khuê nhẹ nhàng bỏ quần áo trong tay xuống, tiếp tục chọn quần áo cho em bé.

“Trần Tranh, anh thấy cái bình sữa này có được không?”

”Trần Tranh, anh thấy xe của em bé thì màu đỏ đẹp hay vàng đẹp hơn?”

”Trần Tranh, bộ quần áo dâu tây đó thật đẹp, anh lấy giúp tôi đi.”

Sau đó Lục Kiến Thành đi theo với khoảng cách không xa phía sau Nam Khuê luôn có thể nghe được những câu hỏi liên tiếp của cô.

Mà Trần Tranh cũng đặc biệt kiên nhẫn.

Đi dạo khoảng một tiếng, Nam Khuê đi từ cửa hàng đồ trẻ em ra ngoài.

Lục Kiến Thành không nhịn được nữa mà đi đến trước mặt cô.

”Đã kiểm tra thai xong, cũng đã đi chọn quần áo cho em bé rồi, em có đói không, trên tầng năm có nhà hàng em thích ăn nhất, anh đưa em đi ăn cơm, được không?”

Anh hỏi xong thì căng thẳng đợi câu trả lời của Nam Khuê.

“Ừm!”

Nam Khuê gật nhẹ đầu, đi về phía trước.

Đến nhà hàng, Lục Kiến Thành cố ý chọn vị trí gần cửa sổ.

Gió nhẹ nhàng thổi, vị trí cũng rất đẹp, có thể nhìn cảnh đẹp bên ngoài không sót chút nào.

Lục Kiến Thành nhanh chóng gọi đồ ăn.

Tất cả đều là món Nam Khuê thích ăn.

Tốc độ mang đồ ăn lên rất nhanh, chưa đến mười phút đã có đủ món.

“Mang hết đồ ăn lên rồi sao?”

Nhưng đúng lúc này Nam Khuê đột nhiên hỏi một câu.

”Ừm, đều lên rồi.”

Nam Khuê để đũa xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn khó có thể giấu được sự cô đơn.

Trần Tranh chủ động nói: “Thiếu gia, đây đúng là những món thiếu phu nhân thích ăn, nhưng đường trong máu và huyết áp của cô ấy hơi cao, bác sĩ nói cô ấy phải ăn thanh đạm, hơn nữa còn phải khống chế lượng đường nạp vào.”

“Nên ăn cơm cũng phải khống chế, những thứ như bánh gato nhất định không thể ăn.”

Tay đang gắp thức ăn cho Nam Khuê của Lục Kiến Thành dừng lại giữa chừng.

Anh nhanh chóng bỏ đũa xuống nói: “Bây giờ anh sẽ nói phòng bếp chuẩn bị mấy món em có thể ăn.”

Nam Khuê nhìn Trần Tranh: ”Để Trần Tranh đi đi, anh ấy biết khẩu vị gần đây của em.”

Nét mặt Lục Kiến Thành trở nên cứng ngắc.

Bờ môi anh hơi hé nhưng lại không nói được lời nào.

Bàn ăn vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều không nói gì.

Ăn cơm xong Nam Khuê chủ động nói: “Em mệt rồi, em muốn về đi ngủ.”



Lúc xuống tầng, mấy người đều vào thang máy với nhau.

Không gian bên trong vốn rất lớn, ba người có thể đứng thẳng hàng.

Lúc đến tầng bốn đột nhiên có thêm một nhóm người nữa vào.

Một đám người xô xô đẩy đẩy, chen chen chúc chúc lao vào.

”Cẩn thận!”

Lúc Lục Kiến Thành nói, anh đã quay lưng lại ôm Nam Khuê vào ngực.

Cũng vì vậy mà sau lưng anh bị ai đó va mạnh vào.

Càng quan trọng hơn, không biết trong túi người sau lưng anh có gì mà vừa cứng vừa sắc.

Cho nên lúc Lục Kiến Thành quay lưng lại, vật cứng kia lập tức đâm vào lưng anh.

Do vết thương không được xử lí tốt từ đầu mà chỉ bôi chút thuốc, cộng thêm việc mấy hôm nay anh vẫn luôn không nghỉ ngơi tốt nên bây giờ lập tức nứt ra.

Vừa rồi lại bị va đập mạnh nên bây giờ vô cùng đau nhức.

Hơn nữa Lục Kiến Thành đã có thể cảm nhận được lưng áo mình bị thấm ướt, nếu như anh đoán không lầm thì vết thương đã nứt, máu cũng đã chảy ra.

Anh cố nén đau, hít sâu một hơi, bình ổn lại rồi nhìn Nam Khuê ân cần hỏi:

”Em có bị thương không?”

Nam Khuê lắc đầu: ”Em không sao.”

Lục Kiến Thành thả lỏng hàm răng đang cắn chặt lại của mình, cười nhẹ nói: ”Vậy là tốt rồi.”

Vất vả lắm mới ra khỏi thang máy, toàn lưng áo của Lục Kiến Thành đã bị máu nhuộm đỏ.

Hơn nữa sau lưng cũng vô cùng đau.

Anh rất cẩn thận, lúc đi ra ngoài cũng là đi lùi.

Áo somi của anh lại là màu tối nên không quá rõ.

Đến cửa, Lục Kiến Thành chủ động nhìn Trần Tranh nói: “Tôi còn có chút việc, anh đưa thiếu phu nhân về nhà trước đi!”

”Thiếu gia?” Trần Tranh không hiểu.

Lục Kiến Thành cay đắng cười một tiếng: ”Anh đưa cô ấy về đi, chắc cô ấy cũng không muốn ngồi xe của tôi.”

Nam Khuê hơi mím môi, tay cầm túi xách siết chặt.

Cuối cùng cô xoay người, Trần Tranh lập tức theo sau.

Sau khi họ rời đi, Lục Kiến Thành lập tức vào xe của mình.

Lên xe, anh đưa tay sờ thử.

Quả nhiên trên lưng đều là máu.

May mà anh rời đi nhanh, không để cô phát hiện ra.

Nếu không cô chắc chắn sẽ lo lắng.

Bây giờ anh không muốn thấy nhất là cô khóc.

Quãng đời còn lại anh chỉ muốn để cô cười, để cô không phải lo nghĩ, vui vẻ mà trải qua từng ngày.



Lục Kiến Thành đạp chân ga, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.

Bác sĩ nhìn vết thương, đề nghị anh nên nằm viện.

Lục Kiến Thành lại lắc đầu: ”Không cần, xử lí vết thương cho tôi, kê thêm ít thuốc là được.”

“Anh Lục, miệng vết thương của anh vốn chưa liền lại, mấy hôm nay lại liên tục bị nứt, miệng vết thương đã bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng, vẫn nên nằm bệnh điều trị thì hơn.”

Lục Kiến Thành vẫn cương quyết không nhập viện.

Xử lí xong vết thương, anh gọi điện cho Lục Minh Bác: “Hai người về rồi sao? Bây giờ con đang ở bệnh viện.”

”Về rồi, con có thể đến thăm mẹ con bây giờ.”

Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành đi thẳng đến thang máy.

Trong thang máy có quá nhiều người, nên anh chuyển sang đi thang bộ.

Anh đến đúng lúc Khuê Khuê chuẩn bị đến viện thăm mẹ.

Kết quả mới biết Lục Minh Bác đã mang Vân Thư đến chỗ khác trị liệu.

Vì hai ngày nữa sẽ về nên Lục Minh Bác không muốn anh qua, cho nên anh vẫn luôn chờ đợi.

Trèo bảy tầng, lúc cửa đẩy ra, toàn bộ sự chú ý của Lục Kiến Thành đều dồn hết vào Vân Thư.

Nhưng anh vừa vào thì l*иg ngực đã bị một sức mạnh va chạm.

Một giây sau, Lục Minh Bác ôm chặt lấy anh.

Đôi tay già nua của ông cẩn thận nâng khuôn mặt Lục Kiến Thành lên, hai tay không ngừng run rẩy.

Khóe mắt ông cũng đỏ bừng: “Kiến Thành, để cha nhìn xem, con thật sự về rồi?”

”Đúng.” Lục Kiến Thành gật nhẹ đầu.

Anh cúi đầu xuống nhìn, anh thấy mái tóc của Lục Minh Bác đã bạc một nửa.

Anh nhớ rằng tóc ông trước kia rất đen, hoàn toàn không giống một người đàn ông gần sáu mươi tuổi.

Nhưng chưa đến nửa năm mà tóc ông đã bạc đi một nửa, nhìn ông như già hơn mười mấy tuổi.

Quan trọng hơn nữa là người cha rất cao lớn kia của anh đã thấp hơn anh một cái đầu từ khi nào không biết.

Trong trí nhớ của anh, ông vẫn luôn rất cao lớn.

Nhưng hôm nay ông lại chỉ đứng đến vai anh.

Cổ họng nghẹn lại, Lục Kiến Thành gọi xưng hô mà rất nhiều năm anh đã không gọi: ”Cha!”

Nghe xưng hô này, Lục Minh Bác hoàn toàn ngẩn người.

Ông không nghĩ đến chuyện này, anh ngơ ngác thất thần một lúc, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.

Cuối cùng ông ngẩng đầu lên, run rẩy nhìn Lục Kiến Thành: “Con? Con vừa mới gọi cha là gì?”

”Cha!”

Lục Kiến Thành cũng không keo kiệt.

Anh càng kiên định mà gọi thêm tiếng nữa.

Lần này Lục Minh Bác nghe rất rõ, ông nghe vô cùng rõ.

Hai tay ông càng run rẩy hơn, ông dùng sức vỗ mạnh lên vai Lục Kiến Thành rồi nói: ”Con trai ngoan!”