“Có thể không?”
“Anh ấy còn có thể nhớ lại không?”
Nam Khuê nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là cô không dám ôm bất kỳ hy vọng nào.
Chu Tiễn Nam nhìn cô, trả lời một cách chắc chắn: “Có thể.”
Nam Khuê lặng lẽ nhìn những đám mây trôi, không nói thêm điều gì nữa.
Đôi má thanh tú dưới ánh hoàng hôn màu đỏ cam, nhìn vô cùng nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Có lẽ là đã từng thất vọng nên cô không dám để bản thân hy vọng nữa.
Cô thậm chí còn không dám nghĩ, anh bây giờ rốt cuộc thế nào rồi?
Là thực sự tưởng cô bị tai nạn xe, đang điên cuồng tìm kiếm cô?
Hay là đã cùng với Chu Hiểu Tinh tổ chức hôn lễ, đang động phòng rồi?
Cũng có thể, anh thậm chí còn không biết đến vụ tai nạn xe.
Lúc này, trên người cô đang đắp một chiếc chăn len, giọng nói ấm áp của Chu Tiễn Nam vang lên bên tai: “Em đừng suy nghĩ nhiều quá, hãy ngủ một giấc thật ngon, đợi khi em tỉnh dậy là chúng ta đến nơi rồi.”
“Ừm!”
Nam Khuê gật đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
……..
Lục Kiến Thành điên cuồng tìm kiếm cả ngày trời, những nơi có thể tìm anh đều đã tìm hết rồi, nhưng đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì của Nam Khuê.
“Khuê Khuê, em rốt cuộc thế nào rồi?”
Anh đau khổ than khóc.
Khi buồn, anh chỉ biết lấy điện thoại di động ra, trong đó có những bức ảnh anh chụp cho cô bên bờ biển.
Mỗi bức ảnh đều khiến anh nhớ phát điên.
Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông.
Cuộc gọi là của mẹ Chu gọi tới.
Không nghi ngờ gì nữa, đó là vì chấn thương của Chu Hiểu Tinh.
Vốn dĩ, anh không muốn gặp lại họ thêm một lần nào nữa, nhưng bây giờ xem ra, tất cả mọi chuyện cũng nên phải có kết thúc.
Bọ họ đã nói dối anh lâu như vậy, khổ sở như vậy, như thể coi anh như một kẻ ngốc, quay vòng vòng lừa dối anh.
Giờ đây, anh phải đòi lại công đạo.
Đẩy cửa phòng bệnh bước vào, vừa nhìn thấy “Cố Mạc Hàn”, mẹ Chu lập tức chạy tới và lớn tiếng trách mắng: “Cố Mạc Hàn, cháu rốt cuộc chạy đi đâu vậy? Sao lại không lên xe cứu thương?”
“Cháu biết Hiểu Tinh bị thương nặng thế nào không? Con bé thiếu chút nữa là chết rồi.”
“Bác gọi cho cháu mấy chục cuộc điện thoại, tại sao cháu không bắt máy, may là cháu còn chút lương tâm, còn biết tới đây tìm con bé.”
Mẹ Chu nói giống như súng liên thanh, nói hết câu này đến câu khác, hoàn toàn không ngừng nghỉ.
Thấy “Cố Mạc Hàn” không nói câu nào, hơn nữa khuôn mặt lại không có bất kì vẻ hối lỗi nào, trong lòng bà ta càng cảm thấy tức giận hơn.
“Cố Mạc Hàn, cháu rốt cuộc có chuyện gì vậy? Cháu trưng bộ mặt khó coi đó cho ai xem?”
“Hôm nay người nên tức giận phải là Hiểu Tinh, là bọn ta mới đúng, nếu không phải tại người phụ nữ đó tới làm loạn, Hiểu Tinh sao lại bị thương, sao phải vào phòng cấp cứu, tới bây giờ vẫn còn phải nằm trên giường bệnh?”
Lúc này “Cố Mạc Hàn” đã cảm thấy phiền phức và chán ghét tới cùng cực.
Nhưng anh vẫn phải kìm chế, vì anh phải đợi tới đúng thời điểm mới tự mình tiết lộ mọi chuyện.
Nhìn thấy “Cố Mạc Hàn” mím môi không nói gì, mẹ Chu càng thêm tức giận.
Bà ta đưa tay nắm lấy cánh tay anh.
“Cháu mau lại đây, ngồi xuống cạnh Hiểu Tinh đi.”
“May mà Hiểu Tinh còn chưa tỉnh lại, cháu tới cũng vẫn chưa muộn, nếu như nó tỉnh dậy mà không nhìn thấy con, thì sẽ rất đau lòng. Cũng chính là đứa bé ngốc nghếch này bị cháu làm tổn thương bao nhiêu lần, nhưng vẫn liều mạng bảo vệ con.”
“Nếu như không phải vì Hiểu Tinh khăng khăng một mực thì bác tuyệt đối không gả nó cho cháu đâu.”
Giọng nói của mẹ Chu, từ nãy giờ vẫn chưa dừng lại.
Rất ồn ào.
“Cố Mạc Hàn” không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Im lặng một chút, bác cứ nói như thế này, cô ấy có thể nghỉ ngơi được không?”
“Ồ!”
Mẹ Chu lúc này mới ngoan ngoãn im lặng.
Đợi nửa tiếng đồng hồ.
Đột nhiên ngón tay của Chu Hiểu Tinh cử động.
Mẹ Chu là người đầu tiên phát hiện ra, lập tức vui mừng hét lên: “Hiểu Tinh, là mẹ này, con tỉnh lại rồi đúng không?”
“Con gái ngoan, con mau mở mắt ra đi.”
“Cố Mạc Hàn” cũng đang ở bên cạnh hét lớn: “Hiểu Tinh, là anh, đừng ngủ nữa, mau tỉnh dậy được không?”
Sau tiếng gọi của mọi người, Chu Hiểu Tinh cuối cùng cũng động đậy lông mi và từ từ mở mắt ra.
Ngay khi tỉnh lại nhìn thấy “Cố Mạc Hàn”, Chu Hiểu Tinh liền xúc động ôm chầm lấy anh.
“Trời ơi, em không phải là đang nằm mơ chứ!”
“Mạc Hàn, là anh đúng không?”
“Anh không bỏ đi, anh không rời bỏ em đúng không?”
Chu Hiểu Tinh vui mừng bật khóc, vừa khóc vừa cười.
Cô ta ôm “Cố Mạc Hàn” rất chặt, giọng nói tràn đầy niềm vui: “Em biết mà, anh còn lưu luyến, anh vẫn còn yêu em.”
“Mạc Hàn, nếu cô ấy đã đi rồi, anh có thể buông bỏ cô ấy được không? Sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống những ngày tháng tốt đẹp, thấu hiểu lẫn nhau, bao dung cho nhau, là một cặp vợ chồng thong dong, hạnh phúc, giữ gìn thật tốt cuộc hôn nhân của chúng ta, được không?”
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của cô ta, “Cố Mạc Hàn” biết rằng mình phải tạm thời ngụy trang.
“Được.” Anh gật đầu.
Nhưng đôi tay anh lại không ôm lấy Chu Hiểu Tinh, mà chỉ đơn giản là vỗ về cô hai cái.
Hai ngày tiếp theo trôi qua, thời gian trôi qua rất nhanh.
“Cố Mạc Hàn” mỗi ngày đều vô cùng chủ động, vô cùng chịu khó.
Anh không chỉ đảm nhận việc nấu ăn một ngày ba bữa cho Chu Hiểu Tinh, mỗi bữa ăn đều thay đổi để nấu được món ăn mà cô ta thích.
Hơn nữa bất kể việc lớn nhỏ đều hoàn toàn tự tay làm.
Ngay cả tâm trạng của Chu Hiểu Tinh, anh cũng chăm sóc chu toàn hết.
Với sự chăm sóc cẩn thận của anh, Chu Hiểu Tinh nhanh chóng hồi phục.
Điều quan trọng hơn là, cô ta cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy, cô ta giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích, và “Mạc Hàn” chính là hoàng tử của cô, yêu cô sâu sắc.
Hai ngày mật ngọt đã khiến Chu Hiểu Tinh hoàn toàn choáng váng đầu óc vì tình yêu.
Ngay cả mẹ Chu khi thấy cô hồi phục nhanh như vậy, cũng gạt bỏ đi thành kiến đối với Cố Mạc Hàn.
Sáng hôm sau là ngày xuất viện.
Hôm nay “Cố Mạc Hàn” vẫn giống như thường ngày, anh xách theo một chiếc hộp giữ nhiệt, tới phòng bệnh.
Thấy chiếc hộp giữ nhiệt trong tay anh, Chu Hiểu Tinh đã nở nụ cười ngọt ngào, đồng thời đưa tay ra đón lấy.
Tuy nhiên, lúc thấy chiếc hộp giữ nhiệt rất nhẹ, dường như không chút trọng lượng, cô ta rất ngạc nhiên.
“Mạc Hàn, không phải là anh cầm nhầm chứ, trong đây hình như không có canh.”
Lúc này, “Cố Mạc Hàn” đột ngột đứng dậy.
Anh nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng.
“Không phải.” Anh trả lời một cách lạnh lùng.
Nụ cười trên khuôn mặt Chu Hiểu Tinh chợt tắt: “Mạc Hàn, anh sao vậy, sao đột nhiên anh lại cười như vậy, em thấy có chút không quen.”
“Không quen?” Anh nở nụ cười khinh thường, nụ cười càng thêm thâm sâu, hướng ánh nhìn u ám về phía Chu Hiểu Tinh: “Chúng ta là vợ chồng mà, sao em lại cảm thấy không quen?”
“Nhưng….” Chu Hiểu Tinh nói được một nửa, lại không nói nữa mà chuyển sang câu khác.
“Mạc Hàn, có phải là anh gần đây chăm sóc em mệt quá không, lát nữa là em được ra viện rồi, đợi khi em ra viện rồi, anh hãy nghỉ ngơi một chút, đừng vì em mà vất vả.”
Lúc này, cha Chu và mẹ Chu đẩy cửa đi vào.
Thấy bọn họ, Cố Mạc Hàn liền lạnh lùng nói một câu: “Tốt lắm, bây giờ mọi người đều đã tới đông đủ rồi, có thể bắt đầu rồi.”
“Bắt đầu cái gì?” Chu Hiểu Tinh cảm thấy bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong phút chốc, cô ta trở nên lo lắng: “Mạc Hàn, anh đang nói cái gì vậy? Em cảm thấy hôm nay anh rất khác thường.”