Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 565: Hôn lễ (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lúc mặc lễ phục, Nam Khuê vẫn còn có chút lo lắng.

Bởi vì lễ phục được đặt lúc trước, còn bây giờ cô đã mang thai thời kỳ cuối, bụng đã rất lớn rồi, cô sợ mình mặc không vừa.

Cũng may phần eo đều là kiểu dán, hơn nữa chiếc váy cũng đủ lớn, hoàn toàn có thể mặc vừa.

Điều càng khiến cô bất ngờ hơn là, chiếc váy vừa vặn che đi bụng bầu của cô.

Sau khi mặc xong, Nam Khuê xoay vài vòng ngắm nhìn mình trước gương.

Mãi cho tới khi đã chắc chắn rằng mọi chi tiết đều đã xong, cô đã đủ xinh đẹp, thì cô mới hài lòng mà bước ra ngoài cửa.

Ngoài cửa, khi Trần Tranh nhìn thấy cô trong bộ dạng này, anh ta liền triệt để bị sốc.

Anh ta mở to hai mắt, làm sao cũng không ngờ tới thiếu phu nhân đi vào trong là để thay lễ phục.

Anh ta luôn biết rằng thiếu phu nhân rất xinh đẹp.

Đặc biệt là khi khí chất dịu dàng và xinh đẹp trên người cô luôn khiến cho người khác bất giác đắm chìm vào bên trong.

Nhưng anh ta không biết rằng thiếu phu nhân mặc lễ phục vào lại đẹp đến mức này.

Cô đứng ở đó, quả thực giống như một tiên nữ vậy.

Tuy rằng đã mang thai đến thời kỳ cuối rồi, nhưng cô không mập lên một chút nào.

Ngược lại, nó còn khiến cho cả người tăng thêm phần nữ tính và trưởng thành hơn.

Khi anh ta nhẹ nhàng đi một vòng, Nam Khuê hỏi: “Trần Tranh, tôi mặc bộ lễ phục này có đẹp không?”

Trần Tranh ra sức gật đầu: “Rất đẹp.”

“Thiếu phu nhân mặc gì cũng đẹp, mặc lễ phục lại càng đẹp hơn.”

Nam Khuê cúi đầu xuống nhìn vào hình vẽ “Phượng Hoàng” ở trên người, khó giấu nỗi đau mà mở lời.

“Bộ lễ phục này là Kiến Thành lúc trước đã chính tay đặt may cho tôi, không lâu trước mới được gửi tới, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, đợi đến khi tôi mặc bộ lễ phục này lên người thì đó cũng chính là ngày tổ chức hôn lễ của chúng tôi.”

“Tôi cũng luôn mơ mộng rằng, hôn lễ của chúng tôi sẽ vô cùng long trọng, anh ấy nhất định sẽ dùng cách thức lãng mạn mất để đến rước tôi, đến lúc đó tôi chính là cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này.”

“Nhưng, thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi, tôi đến nằm mơ cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ mặc váy cưới trong tình huống này.”

Nam Khuê mỉm cười cay đắng, sau đó cố gắng kìm nén sự đau đớn trong lòng: “Nói là hôn lễ cũng không sai, bao nhiêu phương tiện truyền thông rồi nhà báo, còn có sự chứng kiến của rất nhiều người dân trên đảo nữa, cũng thật sự là rất long trọng.”

“Chỉ có điều, đây không phải là hôn lễ của chúng tôi, mà là hôn lễ của anh ấy và người phụ nữ khác.”

Cô cứ nói một cách ung dung như thế.

Ngữ khí cứ bình thường như đang bàn luận về thời tiết vậy.

Thậm chí bình thường đến nỗi giống như chuyện này chẳng có bất cứ liên quan gì đến cô vậy.

Nhưng Trần Tranh biết, cô chỉ là quá để ý rồi.

Trái tim của thiếu phu nhân đang đau, đang rỉ máu, đang gào thét một cách điên cuồng.



Chỉ là cô đã chọn cách thức bình tĩnh đến tuyệt vọng này để biểu đạt nó mà thôi.

Nói xong, Nam Khuê vén váy lên, nhẹ nhàng tiến về phía trước.

Cô đi rất chậm, giống như đang đo lường từng thước đất nơi đây vậy.

Khi vừa tới cửa, Chu Tiễn Nam đã hùng dũng bước vào, anh ấy mặc chiếc áo khoác màu xanh lá cây quân đội và đi đôi boot màu đen.

Nhìn thấy anh ấy, Nam Khuê liền tăng tốc độ đi tới.

Nhìn thấy chỉ có một mình cô, hơn nữa còn mặc váy cưới, khuôn mặt của Chu Tiễn Nam liền tràn ngập dấu chấm hỏi.

Hơn nữa, tiếng khua chiêng múa trống ở trên đường còn khiến cho anh ấy càng nghi ngờ hơn.

Khi đang định mở cửa, Nam Khuê đột nhiên đi tới ôm chầm lấy anh ấy.

Cô vùi đầu vào trong lòng anh ấy, một tay Nam Khuê kéo vạt áo của Chu Tiễn Nam, giọng nói trầm thấp, đáng thương như một chú thỏ con.

“Tiễn Nam, cho tôi ôm anh một lát được không? Giống như anh trai vậy.”

“Trái tim của tôi rất đau, rất khó chịu, cảm giác như sắp không thở nổi đến nơi rồi vậy.”

Chu Tiễn Nam ôm lấy cô, sau đó kiên nhẫn hỏi han: “Có phải là vì cái thai lớn, em bé chèn ép vào dạ dày và tim nên mới cảm thấy khó chịu.”

Nam Khuê không trả lời, cô ngẩng đầu lên.

Nhìn vào đôi mắt trong veo, sâu và sáng của anh ấy.

“Tiễn Nam, anh biết không? Lúc nhỏ người tôi ngưỡng mộ nhất là những cô bé có anh trai.”

“Bởi vì có một người anh trai thật sự rất ấm áp, có cảm giác rất an toàn. Anh ấy nhất định sẽ lập tức bảo vệ em gái, cũng nhất định sẽ che chở cho em gái, đối với tôi, anh giống như một người anh trai vậy.”

“Nhưng tôi quá thất bại rồi, tôi cứ luôn hưởng thụ sự đối tốt của anh nhưng lại không đáp lại cho anh gì cả.”

Chu Tiễn Nam cưng chiều xoa xoa đầu cô: “Đồ ngốc, nói gì vậy chứ, tôi cam tâm tình nguyện làm vậy mà.”

“Bây giờ có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Nam Khuê buông anh ấy ra, cố gắng bình tĩnh mở lời.

“Anh ấy sắp kết hôn với Chu Hiểu Tinh rồi.”

Im lặng một hồi, cô lại bình tĩnh đến đáng sợ mà bổ sung thêm một câu: “Ngày diễn ra hôn lễ chính là hôm nay.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chu Tiễn Nam vẫn không thể chấp nhận được.

Nam Khuê cay đắng cắn môi: “Mọi chuyện đã như thế này rồi, xảy ra chuyện gì thật ra đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là anh ấy đã lựa chọn cô ta và bỏ rơi tôi.”

Nhìn ánh mặt trời rực rỡ trên cao, Nam Khuê gần như bị chói mắt tới mức không thể mở mắt ra nổi nữa.

Nhưng cô vẫn nhìn về phía Chu Tiễn Nam rồi nói một cách chắc chắn: “Thế nên, tôi muốn quay về, tôi nhớ Tư Mặc và Niệm Khanh, nhớ Họa Họa, nhớ tất cả mọi thứ ở đó, Tiễn Nam, anh đưa tôi về được không?”

“Được.”



Chỉ cần cô muốn, anh ấy nhất định sẽ đáp ứng.

Dù sao từ trước đến nay anh ấy vẫn không thể từ chối được những thỉnh cầu của cô.

“Cảm ơn anh, Tiễn Nam.”

“Vậy bây giờ chỉ còn lại một việc cần làm thôi, dẫu sao cũng phải đi rồi, vậy đi đến đó nói một lời từ biệt thôi, anh đi với tôi nhé, được không?”

Chu Tiễn Nam gật đầu: “Được.”

Nam Khuê mỉm cười thỏa mãi, sau đó quay người nhìn về phía Trần Tranh: “Đồ đã sắp xếp xong cả chưa? Nhất định đừng để quên thứ gì, sau khi rời khỏi cánh cửa này, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa đâu.”

“Thiếu phu nhân yên tâm, tất cả mọi thứ đều đã được thu dọn xong hết.”

“Ừm, vậy thì tốt.”

Lúc Chu Tiễn Nam cùng Nam Khuê đến nơi, bên trong đang vô cùng náo nhiệt.

Cố Mạc Hàn vừa mới đón Chu Hiểu Tinh được một lúc, bây giờ đã đến giờ lành, người chủ trì đã gọi cặp vợ chồng mới vào vị trí để chuẩn bị tiến hành nghi lễ.

Năm phút sau, nghi lễ chính thức bắt đầu.

Một vài thủ tục đã được đơn giản hóa, cho nên rất nhanh đã đến phần hành lễ.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê”

Lúc người chủ trì hô đến câu này, Chu Tiễn Nam lập tức giơ tay lên, hét lớn: “Đợi đã!”

Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người liền hướng về phía anh ấy.

Khi nhìn thấy Chu Tiễn Nam, mọi người còn nghĩ rằng anh ấy là bạn trai cũ của cô dâu, đoán rằng anh ấy đến đây để tìm Chu Hiểu Tinh.

Nhưng, khi Nam Khuê mặc một chiếc váy cưới tinh xảo màu đỏ từ từ bước vào, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Trong đoàn người, lập tức vang lên tiếng bàn luận kịch liệt.

“Tình huống gì đây? Sao người phụ nữ này lại mặc váy cưới tới đây?”

“Đúng thế, rốt cuộc là chuyện gì đây? Sao lại có hai cô dâu?”

“Còn nữa, tôi thấy bộ váy cưới mà cô ấy mặc thật sự rất đẹp, rất tinh xảo, hình thêu trên đó vừa nhìn đã biết là được thêu thủ công bằng tay rồi, tôi có một thắc mắc, bộ váy cưới này bao nhiêu tiền chứ!”

Trong đám đông, có vô số lời xì xào khác nhau.

Nhưng tiêu điểm bàn luận lớn nhất của bọn họ chính là hai cô dâu.

Lúc này, không biết ai đột nhiên hét lớn.

“Cô dâu này nhìn quen quá đi, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi.”

“Cô ấy chính là người phụ nữ mà hôm đó chú rể Cố đã nắm tay, rồi cùng nhau đi bộ đầy tình tứ trên bờ biển đây mà, lúc đó hai người họ còn hôn nhau nữa, cảnh tượng đó thật sự rất kí©h thí©ɧ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »