“Mau, mau đến bệnh viện, bác Chu nói ông nội bị ngất xỉu, đang cấp cứu ở đó.” Nam Khuê run rẩy nói hết câu.
Ông nội đã lớn tuổi như vậy, sức khỏe vốn dĩ đã không tốt.
Cô không thể nào tưởng tượng nổi, một khi ông nội vào phòng cấp cứu thì còn có thể khỏe mạnh ra ngoài hay không.
Cô sợ.
Vô cùng sợ.
Nhưng mà đến đèn xanh đèn đỏ, Nam Khuê phát hiện Lục Kiến Thành lại không có thay đổi gì.
“Đến bệnh viện đi, Lục Kiến Thành, anh muốn đi đâu?” Nam Khuê lập tức nổi giận.
Cô tức đến mức sắc mặt trắng bệch.
Hai tay Lục Kiến Thành đặt trên tay lái, vẫn bình tĩnh như cũ.
So với sự khẩn trương và bối rối của Nam Khuê, anh dường như không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn luôn rất bình tĩnh.
“Nam Khuê, trước tiên em đừng nóng vội, dựa vào sự hiểu biết của tôi với ông nội, khả năng ông không có bệnh.”
“Ngày nhỏ ông nội cũng thường dùng chiêu bị bệnh này để lừa gạt tôi, tôi đã trải qua rất nhiều lần, có thể do ông nội không muốn chúng ta ly hôn nên mới dùng cách này để lừa chúng ta về.”
Lục Kiến Thành cho rằng sau khi anh nói như vậy thì Nam Khuê sẽ yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì cô sẽ bình tĩnh hơn.
Nhưng chuyện lại hoàn toàn ngược lại.
Nam Khuê vô cùng tức giận nhìn anh chằm chằm, giọng nói vô cùng tức giận: “Lục Kiến Thành, anh có ý gì?”
“Tôi không quan tâm anh từng bị ông nội lừa qua hay như thế nào, cũng không quan tâm anh có suy đoán gì, cho dù là ông nội giả bệnh, tôi cũng muốn lập tức chạy đến bệnh viện ở cạnh ông.”
“Anh lập tức quay đầu đi đến bệnh viện cho tôi.”
Trong cuộc sống của cô đã không chịu được bất kỳ giả thiết gì nữa.
Sức khỏe ông nội vốn không tốt, hôm nay lúc cô đến thăm ông cụ đã thấy ông cụ vô cùng mệt mỏi, già đi rất nhiều.
Lỡ như là thật thì cô cũng không dám tưởng tượng.
Cho nên cô không cho phép ông nội có cái gọi là lỡ như.
Cho dù là giả, cho dù là ông nội đang lừa cô thì cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng cô nhất định phải tự mình xác nhận ông nội khỏe mạnh.
Đến bệnh viện, Nam Khuê chạy thẳng lên trên.
Khi nhìn thấy ánh đèn sáng rực của phòng cấp cứu, cô lập tức mềm nhũn người, thiếu chút nữa tuột từ trên tường xuống.
“Cha, mẹ, ông nội thế nào rồi?” Giọng nói của Nam Khuê vô cùng run rẩy.
Không biết tại sao trong lòng cô có một cảm giác vô cùng không tốt.
Hơn nữa cô còn có một cảm giác vô cùng mãnh liệt, giống như cô sắp mất đi thứ gì đó vậy.
Khi thấy Vân Thư và Lục Minh Bác sắc mặt nghiêm trọng đứng bên ngoài phòng cấp cứu, Lục Kiến Thành lập tức biết chuyện này không đơn giản.
“Sao đột nhiên ông nội lại vào phòng cấp cứu?”
Lục Kiến Thành nhìn ánh sáng đỏ phòng cấp cứu, trái tim lập tức như bị treo lên cao.
Lục Minh Bác đứng một bên, trong mắt đều là tia máu, nhìn qua cũng cảm thấy già đi rất nhiều.
“Mẹ, mẹ nói đi, có phải hai người giấu chúng con chuyện gì không?” Lục Kiến Thành nhạy bén phát hiện ra gì đó.
Vân Thư ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Chuyện đến nước này rồi, mẹ muốn giấu cũng không được, hơn nữa, lúc này các con cũng nên biết.”
“Bệnh của ông nội thật ra chưa từng tốt lên, ông cụ bị ung thư giai đoạn cuối, một tháng trước, bác sĩ đã báo tin bệnh tình nguy kịch, nói ông nội…”
Nói đến đây giọng Vân Thư cũng trở nên run rẩy, đã hoàn toàn không thể nói tiếp.
Lục Minh Bác tiến lên đỡ bà, tiếp tục nói: “Cho nên ông nội con mới tổ chức mừng thọ tám mươi trước thời gian, ông cụ sợ mình không trụ được đến ngày đó, sợ bản thân sẽ nuối tiếc.”
“Về phần hai đứa, ông cụ đã phong tỏa tin tức, không cho bất kỳ ai nói cho hai đứa biết.”
Nước mắt Nam Khuê rơi đầy mặt, cô tựa vào người Lục Kiến Thành, vì quá đau khổ nên toàn thân cô đều run rẩy.
Nếu không phải chính miệng bố chồng nói những chuyện này cho mình thì như thế nào cô cũng không muốn tin.
Ông nội tóc trắng xóa, hiền lành ấm ấp thương yêu cô, sao có thể bị ung thư gan chứ?
Hơn nữa lúc cô biết bệnh đã đến giai đoạn cuối.
Vì sao?
Vì sao bây giờ mới biết?
“Không…” Lục Kiến Thành lắc đầu, mắt anh ửng hồng nhìn về phía Lục Minh Bác: “Con không tin, hai người lừa con.”
“Từ nhỏ ông nội đã thích dùng chiêu bị bệnh này để lừa con, để con phải ngoan ngoãn nghe lời, lần này cũng giống vậy, đúng không? Con biết ông không muốn con và Nam Khuê ly hôn, con đồng ý với ông, chỉ cần ông khỏi con sẽ không ly hôn, con sẽ sống thật tốt cả đời với Nam Khuê.”
“Con nghe ông, cái gì con cũng nghe ông.”
Lục Minh Bác biết bọn họ không thể lập tức chấp nhận được, nhưng những lời ông nói đều là thật.
“Kiến Thành, Khuê Khuê, cha không lừa hai đứa, đây đều là sự thật, nếu như các con không tin có thể đi gặp bác sĩ hỏi thăm lịch sử khám bệnh, ba tháng trước ông nội đã được chẩn đoán ung thư gan giai đoạn cuối.”
Mắt Lục Kiến Thành đỏ bừng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Minh Bác chất vấn: “Ba tháng trước? Nếu đã sớm biết thì sao không nói cho chúng con? Vì sao phải lừa chúng con?”
“Lục Minh Bác.” Lục Kiến Thành ở ngay trước mặt ông, nổi giận gọi tên ông.
“Lục Minh Bác, ông ấy là ông nội của tôi, là cha của ông, nếu ông đã biết thì sao phải lừa tôi? Vì sao?” Lục Kiến Thành gầm thét, tức giận đến mức trên mặt nổi đầy gân xanh.
“Tôi biết trong lòng ông có oán giận với ông nội, ông hận ông ấy chia cách ông và người phụ nữ kia, ông hận ông ấy không để cho đứa con riêng kia của mình vào cửa, nhưng ông ấy là cha của ông, tại sao ông có thể tàn nhẫn như vậy chứ, ông có còn tình người không?”
Lục Kiến Thành vốn hận người cha này của mình.
Từ ngày đó càng hận hơn.
Anh đưa tay giữ lấy cổ áo Lục Minh Bác, nắm đấm như muốn vung lên.
Cuối cùng vẫn là Vân Thư lao đến giữ lấy tay Lục Kiến Thành, mắt đỏ hồng giải thích: “Kiến Thành, mẹ biết con hận cha, nhưng chuyện này đúng là không thể trách ông ấy được.”
“Ông nội không cho chúng ta nói cho các con biết, nếu không ông ấy sẽ không trị liệu nữa.”
“Chúng ta không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục giấu diếm hai đứa mà thôi.”
Vân Thư nói xong nước mắt cũng rơi xuống.
Nam Khuê cũng khóc lệ rơi đầy mặt.
“Nếu đã trị liệu rồi thì sao lại còn đến mức này?” Lục Kiến Thành bất lực nói.
“Tuổi của ông nội đã lớn, hơn nữa ai có thể thoát khỏi ung thư gan giai đoạn cuối chứ? Thứ gọi là trị liệu cũng chỉ giảm chút đau đớn, kéo thêm chút tuổi thọ mà thôi, con cho rằng có thể chữa khỏi thật sao?”
Mặc dù tất cả mọi người không thể tiếp nhận được sự thật này.
Nhưng đây chính là sự thật tàn khốc.
Lục Kiến Thành thất bại ngồi xuống, hai tay ôm đầu, nhìn chằm chằm vào mặt đất.
Nam Khuê biết trong lòng anh đau khổ, anh đau khổ vì đã nghĩ rằng đây chỉ là một lời nói đùa của ông nội, đau khổ vì biết mình đã hiểu lầm ông nội.
Cô đi sang ôm đầu Lục Kiến Thành vào trong lòng, dịu dàng an ủi: “Ông nội sẽ không trách anh, anh biết không? Thật ra tôi vô cùng hi vọng lời anh nói trên xe là sự thật.”
“Tôi hi vọng ông nội lừa tôi, hi vọng tất cả đều là giả.”
“Hi vọng ngủ một giấc xong ông nội sẽ còn thân thiết gọi tôi là nhóc con.”
“Dù cho ông nội có giơ gậy muốn đánh anh mười lần, hai mươi lần, đuổi theo anh chạy khắp nơi thì tôi cũng sẽ không ngăn cản, tôi tình nguyện để anh bị ông nội đánh cho thương tích đầy mình.”
Nam Khuê nói, nước mắt chảy xuống không ngừng.
“Tôi cũng nguyện ý.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê gật đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn.