Chương 36: Quá đau lòng

“Hơn nữa, nếu đã chưa có ly hôn, vậy tiền của chồng tôi cũng là tiền của tôi, tôi tiêu một chút cũng không phải là chuyện đương nhiên sao?”

“Tôi cũng không phải dùng tiền của cô Phương, có phải cô Phương quản quá rộng hay không, chồng tôi cũng đâu có nói gì?”

Những lời nói liên tiếp của Nam Khuê quả thực làm cho Phương Thanh Liên tức giận đến mức mặt mũi méo mó đỏ bừng.

Không biết vì sao, nghe thế, Lục Kiến Thành lại cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ.

“Được rồi, không quấy rầy cô Phương nữa, tôi phải đi.”

“Chờ một chút, tôi muốn một mình nói vài câu với cô.”Phương Thanh Liên đưa ra yếu cầu..

Nam Khuê từ chối: “Cô Phương có gì muốn nói, cứ nói thẳng ở đây đi!”

Phương Thanh Liên nhìn cô, vẫn rất kiên trì: “Chỉ có vài phút, tôi cam đoan sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cô, Nam Khuê, cô sợ sao?”

“Tôi chỉ cho cô năm phút thời gian.”

Nói xong, Nam Khuê đi sang một bên.

Phương Thanh Liên trượt xe lăn theo bước chân của cô.

Hai người ở một góc yên tĩnh hơn, chỉ có họ cho nên rất tiện để nói chuyện.

“Cô vừa mua nhẫn, tôi đoán cô trực tiếp mua, không có thử phải không.” Phương Thanh Liên mở miệng trước.

“Chuyện này hình như không có liên quan gì với cô Phương?”

“Đương nhiên có quan hệ.”

Phương Thanh Liên mỉm cười, ánh mắt cô dừng lại ở trên ngón tay của Nam Khuê: “Nhẫn trên tay cô, tôi đoán cô chưa từng tháo nó xuống.”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Nam Khuê không thể không thừa nhận, ngay lúc này, Phương Thanh Liên đoán rất chính xác.

Khi đeo nhẫn này, cô cảm thấy nó hơi nhỏ nên khi đeo vào ngón tay cô sẽ hơi chật.

Ở trường, ai đó nhìn thấy chiếc nhẫn của cô và hỏi cô có phải đã kết hôn rồi không.

Vào thời điểm đó, cô không muốn công khai chuyện kết hôn của mình.

Vì vậy, chỉ nói đó là chiếc nhẫn tôi mua khi đi du lịch, nhìn nó đẹp nên tôi đeo.

“Cô cũng không tò mò, sao tôi lại biết?” Phương Thanh Liên nhìn về phía cô.

“Tôi biết cô sẽ nói, nếu cô đã không muốn nói, vậy thì quên đi.”

Nam Khuê làm bộ muốn đi, Phương Thanh Liên lập tức nói: “Ba chiếc nhẫn cô vừa mua có cùng kích thước với nhẫn cưới của cô, nhưng cô nhất định sẽ không đeo được, chỉ có tôi mới có thể.”

“Phương Thanh Liên, cô đừng nghĩ dùng cách này khıêυ khí©h tôi, một chữ cô nói tôi cũng sẽ không tin.”

“Vậy sao?” Phương Thanh Liên cười, nhưng cũng không sốt ruột.

“Nếu như cô không tin, có thể lấy ra ba cái nhẫn vừa rồi, hai người chúng ta đều thử xem, sẽ rõ ràng kết quả thôi, không phải sao?”

Nam Khuê biết, cô đã rơi vào bẫy của Phương Thanh Liên.

Nhưng phải làm gì?



Cái bẫy này quá sâu, cô căn bản là không đứng dậy nổi.

Giây phút đó, cô giống như bị ma xui quỷ khiến, mở hộp nhẫn ra, lấy ra ba chiếc nhẫn.

Sau đó bắt đầu thử nó trên ngón áp út của cô.

Kết quả chiếc nhẫn đầu tiên, chật.

Chiếc nhẫn thứ hai, chật.

Chiếc nhẫn thứ ba vẫn chật.

Mà Phương Thanh Liên cầm lấy nhẫn, dễ dàng đeo vào ngón áp út.

Kết quả đã quá rõ ràng, không phải sao?

“Nam Khuê, tôi biết cô không muốn thừa nhận, nhưng tôi phải có chịu trách nhiệm nói cho cô biết, chiếc nhẫn trên tay cô được thiết kế riêng cho tôi, kích thước của chiếc nhẫn cũng dựa theo kích thước của tay tôi, ngón tay của tôi nhỏ hơn cô, cô đeo vào tất nhiên sẽ cảm thấy chật.”

“Còn nữa, chiếc nhẫn này là Kiến Thành định dùng để cầu hôn tôi, đáng tiếc bị cô nhanh chân đến trước, sau đó hai người kết hôn, anh ấy không muốn lãng phí, cho nên mới cho cô, cô cho rằng là anh ấy đặc biệt chuẩn bị cho cô sao? Nhưng đó chỉ là thứ rác rưởi tôi không cần mà thôi.”

Nam Khuê siết chặt hai tay, cô không muốn tin vào đáp án này.

Một chút cũng không.

Nhưng cô biết, tất cả những gì Phương Thanh Liên nói đều là sự thật.

Nam Khuê đột nhiên cảm thấy mình là một tên hề, không chỉ cuộc hôn nhân này không phải của mình, mà còn là một lời nói dối.

Ngay cả nhẫn cưới thuộc về hôn nhân cũng là giả mạo, tất cả đều là dối trá.

Giả dối, tất cả đều là giả dối.

Vậy giữa cô và Lục Kiến Thành còn có sự thật nào chứ?

Phương Thanh Liên đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó giơ hai tay lên, khoe khoang trước mặt Nam Khuê, cười đắc ý.

Nụ cười đó rất chói mắt.

Càng chói mắt chính là viên kim cương trên nhẫn dưới ánh đèn của trung tâm thương mại chiếu rọi chói mắt, cực kỳ chói mắt, mạnh liệt đâm vào mắt cô.

Quá đau lòng.

Trong đầu cô chợt nhớ tới câu quảng cáo kinh điển nhất về chiếc nhẫn kim cương, nói như thế nào nhỉ?

Đúng rồi, cô nhớ rồi.

Kim cương là mãi mãi, một viên mãi mãi.

Mãi mãi?

Haha, tất cả những chuyện này, tất cả đều là một trò đùa.

Buồn cười hơn nữa cô đều coi là thật.

“Nam Khuê, tôi đã nói rõ ràng như vậy, cô còn không hiểu sao? Kiến Thành từ đầu đến cuối chỉ yêu mình tôi, cô, không nên xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi.”

“Cha cô, mẹ cô, bối cảnh gia đình cô, nếu như không phải quà tặng của ông nội, căn bản là không thể dính một ngón tay vào nhà họ Lục. Kiến Thành là ngôi sao mà ngay cả khi cô đứng trên thang cũng không thể hái được, cho nên Nam Khuê, bỏ cuộc đi.”



Nam Khuê nở nụ cười, cô liều mạng áp chế nỗi đau trong lòng: “Vậy còn cô thì sao? Phương Thanh Liên?”

“Hôn nhân hai năm, sao cô biết anh ấy không có chút tình cảm nào với tôi, làm sao cô biết anh ấy vẫn còn yêu cô như lúc trước.”

“Phương Thanh Liên, cô đang sợ cái gì vậy?”

Không thể không nói, chất vấn của Nam Khuê khiến trái tim Phương Thanh Liên run lên.

Cô ta hoảng loạn.

Cô ta cũng thật sự có chút sợ hãi.

Tuy nhiên, Phương Thanh Liên không phải là người dễ dàng chịu thua.

Cô ta ngẩng đầu cười, vẻ mặt tự tin và chắc chắn: “Tôi sợ cái gì? Người Kiến Thành yêu sâu đậm là tôi, anh ấy là tất cả can đảm của tôi để đối đầu với thế giới này, tại sao tôi phải sợ?”

“Vậy sao?” Nam Khuê cười lạnh: “Bề ngoài thoạt nhìn, có rất có lý.”

“Nhưng Phương Thanh Liên, cô hãy nhớ kỹ, tôi không nợ cô, lúc trước tôi và anh ấy kết hôn, là hai người đã chia tay một cách hòa bình. Mà khi cô trở về, vẫn còn trong thời gian hôn nhân của tôi và anh ấy, cho nên cô đã phá hỏng hôn nhân của tôi, nhưng Nam Khuê tôi chưa bao giờ xen vào tình cảm của cô.”

“Mặc kệ cô yêu anh ấy hay là anh ấy yêu cô, tôi cũng sẽ không chúc phúc cho cô.”

Nam Khuê xoay người, đi thẳng xuống cầu thang.

Nếu cô không đi, cô sợ rằng cô sẽ khóc.

Trước đây, cô đã từng thấy ai đó hỏi, nếu bạn rất yêu một người, yêu đến tận xương tuỷ, yêu đến hết phương cứu chữa, rồi có một ngày, khi người ấy kết hôn, mà cô dâu không phải là bạn, bạn có chúc phúc cho người ấy không?

Cô luôn nghĩ rằng, mình sẽ mỉm cười rồi chúc phúc.

Chúc anh ấy hạnh phúc, chúc anh ấy có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Nhưng bây giờ cô mới biết, quá khó để nói lời chúc phúc.

Thì ra người thật sự từng yêu, bạn không có cách nào chúc phúc người ấy ở cùng với những người phụ nữ khác, bởi vì ngay cả một cái liếc mắt cũng đã đau lòng, làm sao có thể tận mắt nhìn thấy người ấy dành đủ loại yêu thương chiều chuộng với người phụ nữ khác chứ.

Cô không vĩ đại.

Cô chỉ là một người phụ nữ ích kỷ.

Cô cũng biết đau.

Biết đau lòng.

Biết rơi nước mắt.

Ngay lúc sắp ra khỏi trung tâm thương mại, tay Nam Khuê bị một người kéo lại.

Cô xoay người, thì nhìn thấy Lục Kiến Thành.

“Sao lại đi một mình?” Anh nhìn cô với một khuôn mặt tràn đầy sự quan tâm.

Cố gắng nhẫn nhịn, Nam Khuê lắc đầu: “Đi dạo xong rồi, tôi muốn trở về.”

“Tôi bảo Lâm Tiêu đưa em về.”

“Tôi không cần Lâm Tiêu đưa tôi về, nếu như tôi bảo muốn anh đưa tôi về thì sao?”