Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 34: Anh có thích tôi dù chỉ một chút không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đúng là oan gia ngõ hẹp, ở đâu cũng nhìn thấy bọn họ.

Thật phiền lòng.

Nam Khuê nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên cảm thấy không còn đói nữa.

Nhưng nghĩ đến em bé trong bụng, cô vẫn miễn cưỡng ăn nhiều một chút.

Nhất là những thứ nhiều dinh dưỡng như cá và tôm, mặc dù cô cảm thấy có hơi tanh nhưng vẫn ăn từng miếng lớn.

Ăn xong cơm, Nam Khuê nhìn người đàn ông ở đối diện: “Lâm Tiêu, tôi có thể hỏi cậu đi theo anh ấy bao lâu rồi không?”

“Hả? Cô nói tổng giám đốc Lục sao?”

Lâm Tiêu suy nghĩ rồi nói: “Được năm năm rồi, từ khi tổng giám đốc Lục vào công ty tôi đã đi theo ngài ấy.”

“Năm năm sao?” Nam Khuê lẩm bẩm: “Còn không lâu bằng tôi.”

“Thiếu phu nhân, cô nói gì vậy?” Lâm Tiêu buồn bực hỏi, có cảm giác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

“Không có gì.” Nam Khuê lắc đầu.

Mười năm, cô yêu anh ròng rã mười năm.

“Có phải anh ấy đối xử với người con gái nào cũng dịu dàng như vậy không?” Nam Khuê lại hỏi.

Lâm Tiêu lập tức lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Không có, tổng giám đốc Lục chỉ như vậy với cô…”

“Và tương đối tốt với cô Phương thôi, đối với những người phụ nữ khác đều đặc biệt tránh xa, vô cùng lạnh nhạt.”

“Thật sao?” Nam Khuê cười cười.

Xem ra anh đúng là yêu Phương Thanh Liên đến tận xương tủy, vậy mà không lại gần người phụ nữ khác dù chỉ một chút.

Nếu như giữa bọn họ không có cuộc hôn nhân này trói buộc, không có quan hệ liên quan đến ông nội, chỉ sợ Lục Kiến Thành cũng vô cùng lạnh nhạt với cô.

Đột nhiên trong sảnh lớn vang lên giai điệu quen thuộc của bài “sinh nhật vui vẻ”.

Nam Khuê không kìm được lòng mà nhìn sang, chỉ thấy nhân viên phục vụ đang đẩy một chiếc bánh gato mấy tầng đến căn phòng lớn thông với phòng cô ở đối diện.

Sau đó, cô thấy Phương Thanh Liên vui vẻ hưng phấn nhìn bánh gato.

“Trời ạ, Kiến Thành, em còn tưởng anh đã quên rồi.”

“Anh vẫn nhớ.”

“Cảm ơn anh, Kiến Thành, em rất vui.”

Phương Thanh Liên nâng tay ôm chặt lấy cổ Lục Kiến Thành, vui vẻ đến mức tay chân luống cuống.

Trong lúc Lục Kiến Thành ngẩng đầu đã thấy được Nam Khuê.

Chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của anh.

Anh không ngờ rằng Nam Khuê cũng sẽ ăn cơm ở tiệm này.

“Kiến Thành, em rất vui, vui vì trong lòng anh luôn có em.”

Phương Thanh Liên nâng mặt lên, mỉm cười đưa môi đỏ đến.

Hai tay Nam Khuê run lên một cái, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đũa trong tay cô không cẩn thận làm đổ cốc nước trên bàn, trong cốc là trà hoa cúc nhân viên phục vụ mới rót cách đây không lâu, gần như lập tức đều đổ hết lên người cô.

Rất nóng.



Nhưng trong khoảnh khắc đó cô lại gần như không cảm thấy gì cả.

“Mau cắt bánh gato đi!” Lục Kiến Thành hơi nghiêng người, nhẹ nhàng tránh Phương Thanh Liên, sau đó thản nhiên nói.

Phương Thanh Liên cũng không nhận ra, vui vẻ thả anh ra: “Được, vị ô mai, vị mà em thích nhất.”

“Ừm, thích là tốt rồi.’

“Em cắt bánh gato trước, anh ra ngoài một chút.”

Ra khúc cua, Lục Kiến Thành lập tức gọi điện thoại cho Lâm Tiêu: “Cậu ra đây một lát.”

“Hả, tổng giám đốc Lục, ngài có ý gì?” Lâm Tiêu khó hiểu hỏi lại.

“Tôi và cậu đang trong cùng một nhà hàng, ở phòng bao đối diện.”

“Được, tổng giám đốc Lục, tôi lập tức ra ngay.”

Lâm Tiêu vừa ra khỏi phòng bao đã nhanh chóng tìm được Lục Kiến Thành.

“Sao hai người lại ở đây?” Lục Kiến Thành cau mày, chuyện này rõ ràng vượt qua suy nghĩ của anh.

“Tổng giám đốc Lục, là trùng hợp, hoàn toàn là trùng hợp, là thiếu phu nhân đúng lúc đi qua nơi này nên mới chọn vào.”

“Vừa rồi cô ấy bị sao vậy? Tôi thấy nhân viên phục vụ rất lúng túng.”

“Thiếu phu nhân vừa mới bị nước nóng đổ vào người.” Lâm Tiêu nói.

“Chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy, chỗ bỏng thế nào? Có nghiêm trọng không?”

“Hơi sưng một chút.”

Nghe vậy Lục Kiến Thành lập tức nâng chân đi về phía phòng Nam Khuê.

“Cô Nam, xin cô chờ một lát, tôi đi lấy thuốc trị bỏng giúp cô.” Nhân viên phục vụ ân cần nói.

Nam Khuê cúi đầu nhìn bàn tay hơi sưng đỏ của mình, thản nhiên lắc đầu nói: “Được rồi, lát nữa tôi xả nước lạnh vào là được.”

Có lẽ do trái tim quá đau nên cô cảm thấy vết thương này không đau như vậy.

“Vớ vẩn.”

Lục Kiến Thành vừa nói vừa đi vào.

Thấy anh, Nam Khuê vô cùng kinh ngạc, vì cô không nghĩ rằng anh sẽ đến.

Không phải anh ở phòng đối diện sao?

Hơn nữa anh còn vừa cùng Phương Thanh Liên đón sinh nhật, còn cắt bánh gato nữa, lại còn ân ân ái ái, sao có thể rảnh đến nơi này của cô được chứ.

“Vì sao bị thương lại không bôi thuốc?”

Nói xong anh nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Đi lấy thuốc.”

“Vâng, tôi lập tức đi.”

Sau đó anh kéo ghế bên cạnh Nam Khuê ngồi xuống rồi lại kéo cổ tay cô, cẩn thận xem xét.

Khi thấy phần sưng đỏ trên tay cô, anh nhíu chặt mày lại: “Đã sắp tốt nghiệp rồi, cũng không phải là bé gái nữa mà vẫn không biết cách chăm sóc bản thân.”

“Không phải vẫn còn chưa tốt nghiệp sao?” Nam Khuê nhỏ giọng lầm bầm.

Cô vừa tốt nghiệp đại học đã học lên nghiên cứu sinh, học nghiên cứu sinh mất tổng cộng ba năm, nếu thuận lợi thì cô còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp.

“Vậy thì cũng không phải bé gái nữa.”



“Ai bảo vậy, tôi đáng yêu, lại còn trẻ, tôi chính là bé gái.”

“Bé gái được định nghĩa như vậy từ bao giờ thế? Bà Lục, nhớ kĩ thân phận của em, bây giờ em đã là phụ nữ lập gia đình.”

Nam Khuê bĩu môi: “Vậy thì liên quan cái gì chứ, dù sao rất nhanh sẽ không phải, tâm trạng tôi tốt, tôi chính là cô gái nhỏ, không được sao!”

Lục Kiến Thành không biết nên nói gì với cô, chỉ có thể hết cách lắc đầu thở dài: “Được, em vĩnh viễn mười tám tuổi, mãi mãi là thiếu nữ, được chưa?”

Lúc này Nam Khuê mới cảm thấy thoải mái hơn.

Phục vụ nhanh chóng lấy thuốc ra, Lục Kiến Thành nhận lấy trước cô.

“Ngoan một chút, duỗi thẳng tay ra.” Anh nhìn Nam Khuê nói.

“Ừm.”

Nam Khuê ngoan ngoãn duỗi hai tay lên bàn.

Một tay Lục Kiến Thành bóp thuốc lên, một tay khác cầm tăm bông, ngón tay thon dài kiên nhẫn bôi thuốc từng li từng tí cho cô.

Sườn mặt của anh rất đẹp, đường cong rất hoàn mỹ, ngũ quan sắc nét, tất cả đều như lấp lánh dưới ánh đèn.

Anh giống như vĩnh viễn cũng không cần tô điểm bản thân, vì dù có đi đến đâu anh cũng đều mang theo ánh sáng.

Xưa nay cô chưa từng nghĩ rằng một người ưu tú như vậy sẽ trở thành chồng mình.

Ngày hai người đi lĩnh chứng, cô cảm giác như tất cả đều là một giấc mơ.

Sau khi kết hôn, cô cho rằng anh sẽ đối xử với cô rất lạnh nhạt, rất xa cách, thậm chí sẽ còn chán ghét cô.

Vì nếu như không có cô, ông nội sẽ không ép buộc anh kết hôn với cô, có khả năng sẽ như Phương Thanh Liên nói, có lẽ có một ngày, dưới sự cố gắng của anh, ông nội thật sự có thể đón nhận Phương Thanh Liên cũng nên.

Cho nên Nam Khuê không dám ôm quá nhiều mơ mộng với cuộc hôn nhân này, cô đã chuẩn bị xong tinh thần để bị anh xem thương, bị anh lạnh nhạt.

Cô cũng chuẩn bị sẵn mình phải dùng tình yêu và sự ấm áp cả đời này của mình để hòa tan sự lạnh lùng của anh.

Nhưng tất cả những gì cô dự đoán đều không xảy ra.

Sau khi kết hôn, anh như một người chồng hoàn hảo.

Có chuyện, chưa cần biết chi tiết như nào, anh cũng đều sắp xếp một cách trật tự rõ ràng.

Anh cũng sẽ thương cô, che chở cho cô.

Sẽ làm chỗ dựa cho cô, sẽ cho cô tiền tiêu, sẽ mua cho cô rất nhiều đồ trang sức và quần áo, sẽ đưa thẻ cho cô.

Thậm chí còn bôi thuốc cho cô, cõng cô đi.

Lúc màn đêm buông xuống, anh cũng sẽ như tất cả người đàn ông khác, chôn đầu vào cổ cô, cùng cô triền miên trầm luân.

Cho nên lúc đó cô đã xuất hiện cảm giác sai lầm.

Có phải anh đã quên Phương Thanh Liên rồi không, hoặc có thể nói, dù cho trong lòng vẫn nhớ nhưng có phải đã hết yêu rồi không?

Cô còn tưởng rằng anh đã động lòng, hoặc ít nhất cũng thích cô một chút.

“Lục Kiến Thành, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, có được không?” Nam Khuê nhìn anh, đột nhiên muốn hỏi một chút.

“Trong cái đầu nhỏ này của em chứa những gì vậy, sao lúc nào cũng có nhiều câu hỏi thế?”

“Vậy anh có để tôi hỏi hay không?”

“Hỏi đi!”

“Trong hai năm nay, anh có thích tôi dù chỉ một chút không?”
« Chương TrướcChương Tiếp »