Nam Khuê vừa muốn hét lên thì một giọng nói quen thuộc đã truyền đến từ đỉnh đầu cô: “Đừng sợ, là tôi.”
Giọng nói này?
Nếu như cô nghe không nhầm thì đây là Lục Kiến Thành.
Nam Khuê mở mắt ra, khi thấy đôi mắt sáng, lông mày sắc bén trên khuôn mặt tuấn tú như được chạm khắc kia, cô lập tức sợ đến ngây người.
Ngạc nhiên một lúc lâu cô mới phản ứng lại được, ngơ ngác hỏi anh: “Sao anh lại về?”
“Sao vậy? Theo lời này của em thì hình như tôi không nên về?” Lục Kiến Thành nhíu mày.
“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ở bệnh viện chăm sóc cô ấy qua đêm.”
Cô thật sự không nghĩ rằng anh sẽ trở về, hơn nữa ban ngày anh còn mới tức giận với cô.
Nam Khuê nói xong cũng cảm thấy hối hận, cô mẫn cảm cảm nhận được bầu không khí giữa hai người đột nhiên trầm xuống.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành đột nhiên tắt đèn đi, sau đó ôm cô nằm lên giường đắp chăn lại, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Đi ngủ!”
Lúc anh nói chuyện cách cô quá gần, lỗ tai của Nam Khuê bị hơi thở của anh làm cho mềm nhũn, vành tai cũng ửng hồng.
Trong đêm tối nhìn đáng yêu như lỗ tai màu hồng phấn của thỏ con vậy.
Đột nhiên bị anh ôm, hơn nữa trong không khí đều là mùi hương của anh, chuyện này khiến Nam Khuê có chút không thích ứng được.
Hai tay cô nắm chặt thành quyền, cẩn thận đặt ở trước ngực.
Do dự một lúc, cô liếʍ môi, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chuyện đó, anh không đi tắm sao?”
Lời này vừa dứt Lục Kiến Thành đã cúi đầu xuống, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng nhìn thẳng vào mắt cô.
Một giây sau, tiếng cười trầm thấp dễ nghe vang lên: “Sao em biết tôi không tắm?”
“Anh vừa mới về nha!”
Lục Kiến Thành ôm cô chặt hơn, giọng nói từ tốn vang lên: “Em vừa ngủ tôi đã về, thấy em ngủ sâu nên không quấy rầy em, tắm xong tôi luôn ở thư phòng làm việc, vừa nghe tiếng sấm sét đã lập tức đến đây.”
Nam Khuê làm ổ trong ngực anh, chỉ cảm thấy nhịp tim lại nhanh thêm mấy lần.
Nếu như không phải tự tai mình nghe thì cô gần như không thể tin được.
Lục Kiến Thành, rốt cuộc anh là người như thế nào?
Mỗi lần đều như vậy, đều đánh một cái rồi lại đưa một viên kẹo.
Nhưng cô vui vẻ chưa được hai ngày thì anh lại khiến cô rơi lệ.
“Vì sao sét đánh lại đến đây?” Nam Khuê không nhịn được mà hỏi.
“Vì…” Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn Nam Khuê, nói rõ từng chữ: “Tôi nhớ rằng có người nào đó sợ nhất là sấm sét, mỗi lần thời tiết như vậy đều khóc nhè.”
Nam Khuê đương nhiên không muốn thừa nhận mình là người hèn nhát, hơn nữa, cô nhớ rằng cô chưa từng nói cho anh những chuyện này.
Sao anh lại biết được?
“Ai… Ai khóc nhè chứ? Anh đừng có mà đoán mò!” Nam Khuê yếu ớt phản kháng.
Lục Kiến Thành cười thấp nói: “Vậy ai là người vừa bật tất cả đèn trong phòng, lại còn sống chết trốn trong chăn không chịu ra?”
Nam Khuê: “…”
Nhất định phải đâm vảo điểm yếu của cô sao!
Cuối cùng Nam Khuê chỉ có thể buông bỏ vũ khí đầu hàng: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi rất sợ sấm sét, nhưng tôi chưa từng nói cho anh biết mà, sao anh lại biết?”
Lục Kiến Thành đột nhiên dùng một ngón tay chọc lên trán cô: “Đồ ngốc, không phải có chuyện gì phải nói thì mới biết được, chỉ cần đủ quan tâm, đủ cẩn thận thì nhất định có thể phát hiện trong cuộc sống thường ngày mà.”
“Vậy sao anh phát hiện ra?”
“Lúc vừa kết hôn, chỉ cần có sấm thì kiểu gì em cũng sẽ dùng sức nắm chặt chăn, cả người cũng không dám cử động, sau đó em thông minh hơn rồi, có sấm sẽ ôm tôi, dùng sức chui vào trong ngực tôi, quấn lấy tôi như dây gai vậy.”
Ai chui?
Cô làm gì có!
Nói cô giống như heo con vậy.
“Tôi mới không có chui, chắc chắn là anh thấy em thơm nên mới chủ động ôm tôi.” Nam Khuê đỏ mặt cố ý nói.
Đã không còn sự bối rối ban đầu.
Nhưng không biết tại sao, ngửi mùi hương của anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, Nam Khuê lại cảm thấy có chút bối rối.
“Vậy anh ta thì sao? Người đàn ông em yêu lâu như vậy có biết những chuyện này của em không?” Đột nhiên Lục Kiến Thành hỏi.
“…”
Rất lâu sau anh cũng không nhận được câu trả lời trong đêm tối.
Anh cúi đầu, phát hiện cô gái nhỏ trong ngực mình đã nhắm mắt thϊếp đi từ lúc nào.
Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của cô vô cùng tinh xảo.
Lông mi rất dài, cong như cây quạt, lúc nói chuyện sẽ nhẹ nhàng rung động.
Khi cô ngủ thϊếp đi lại giống như một tiểu tiên nữ vậy.
Lục Kiến Thành nhìn cô, bỗng nhiên đưa tay ra theo bản năng.
Nhưng khi đầu ngón tay anh khẽ chạm vào bờ môi Nam Khuê thì lại rút về như bị điện giật.
Anh thở dài một hơi, buồn bực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lục Kiến Thành ơi Lục Kiến Thành, mày điên rồi, đừng quên hai người sắp ly hôn.
Hôm nay thật sự khác thường, vậy mà anh lại hỏi cô về chuyện của người đàn ông kia.
Hơn nữa anh còn nói dối.
Anh không phải đã về từ trước mà là nhìn thấy sắc trời âm u, mây đen che lấp mặt trời, cảm thấy sắp mưa to nên mới vội vàng trở về từ bệnh viện.
Lý do này khiến anh cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Sợ cô bị sấm sét làm cho sợ hãi, ngủ không ngon giấc.
Ngày hôm sau Nam Khuê ngủ một giấc đến hừng đông.
Mãi đến khi ánh mặt trời rạng rỡ chiếu vào cô mới tỉnh dậy.
Nhìn điện thoại, đã hơn chín giờ.
Trên màn hình có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là ông nội gọi.
Nam Khuê lập tức gọi lại, lè lưỡi đáng yêu nói: “Ông nội, con xin lỗi, muộn như vậy mới gọi lại cho ông.”
Ông cụ ở đầu dây bên kia cười nói: “Không sao, để ông nội thử đoán xem, Khuê Khuê của ông chắc chắn mới ngủ dậy.”
“Ôi chao, ông nội, mỗi lần ông đều đoán chuẩn như vậy khiến con có chút thất bại đó.” Nam Khuê vui vẻ trả lời.
“Ngủ được là tốt, con ngủ tốt thì mới trắng trẻo mềm mại rồi sinh cho ông một cháu trai vừa trắng vừa mập được.” Ông nội vui vẻ nói.
Nam Khuê lập tức sờ bụng, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.
Thật ra cô đã mang thai, ông nội rõ ràng đợi một sinh linh bé nhỏ đến như vậy nhưng cô lại không thể nói gì.
Loại cảm giác này rất khó chấp nhận được, cô thật sự rất có lỗi với ông nội.
“Ông nội, con thật xin lỗi!”
“Đứa nhỏ ngốc, cái gì mà thật xin lỗi chứ, là ông nội quá vội vàng, huống hồ chuyện này cũng không thể trách con được, muốn trách cũng phải trách thằng nhóc Kiến Thành kia không ra đủ sức.”
“Đúng rồi, còn hai ngày nữa là sinh nhật của ông nội, ông nội muốn mấy ngày nay con và Kiến Thành về đây ở cạnh lão già này.”
Nam Khuê ngoan ngoãn trả lời: “Có thể nha, ôn nội, con lập tức đi tìm Kiến Thành, buổi tối con và anh ấy sẽ về ăn cơm với ông.”
“Được, ông nội nói nhà bếp chuẩn bị đồ ăn con thích nhất.”
“Cảm ơn ông nội!”
Sau khi cúp điện thoại, Nam Khuê rời giường rửa mặt, ăn xong bữa sáng rồi đi tìm Lục Kiến Thành.
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn anh đang ở bên cạnh Phương Thanh Liên, cho nên Nam Khuê đến thẳng bệnh viện.
Cửa phòng bệnh khép hờ.
Nam Khuê đưa tay đẩy cửa ra, cô vừa định lên tiếng.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả âm thanh đều trở nên yên lặng.
Cô che môi, dường như không tin được những gì mình đang nhìn.
Dưới ánh mặt trời chói chang, gió nhẹ nhàng thổi rèm cửa màu trắng, Lục Kiến Thành ngồi ở mép giường, Phương Thanh Liên ngồi trên giường.
Đôi tay trắng mềm mại của cô ta nhẹ nhàng ôm cổ Lục Kiến Thành, khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, cánh môi đỏ đang từng chút một lại gần anh.