Vân Thư hỏi liền một lúc ba câu khiến Lục Kiến Thành có chút sốt ruột. Kéo chiếc cravat, anh lạnh nhạt nói: “Mẹ, Nam Khuê rất bình tĩnh, chuyện này không nghiêm trọng như mẹ nói.”
“Còn không nghiêm trọng?”
Cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại một chút, bà lại nhìn Lục Kiến Thành nói tiếp: “Chuyện này ông nội con vẫn chưa biết, nếu như để ông biết được, lột một lớp da của con còn coi là nhẹ nhàng, con tự giải quyết cho tốt đi.”
“Còn nữa, đừng nghĩ mẹ không nhận ra được con định làm gì, nếu như muốn giấu thì giấu cho kỹ, gần đây sức khoẻ của ông rất kém, bây giờ đã không giống như ngày trước rồi, nếu như để ông phát hiện ra manh mối, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó, dù có là con trai ruột thì mẹ cũng không để yên cho con đâu.”
“Cũng đừng nghĩ rằng con để cho Nam Khuê nói chuyện ly hôn thì chúng ta sẽ đồng ý, mẹ khuyên con sớm bỏ ý định này đi, con là con trai mẹ, trong lòng con đang có mưu tính gì mà mẹ không biết à.”
“Cái người phụ nữ Phương Thanh Liên kia cũng không đơn giản như con nghĩ đâu, lúc đầu dứt khoát rời đi như vậy, bây giờ lại vẫy đuôi quay về, con biết cô ta nghĩ cái gì trong lòng?”
Ngoài mặt Lục Kiến Thành bình tĩnh uống nước nhưng trong lòng đã nổi lên không biết bao nhiêu trận bão. Những chuyện này sao mẹ anh lại biết được?
Trên đường về nhà Lục Kiến Thành không nói lời nào, quanh người đều bao trùm khí thế lạnh lẽo. Đến tài xế ngồi phía trước cũng không dám thở mạnh, cẩn thận từng chút mà lái xe.
“Nam Khuê?” Vừa về đến nhà, Lục Kiến Thành vẫn luôn gọi tên cô, cả người tỏa ra khí tức giận đang được nỗ lực nhẫn nhịn.
“Cô ấy đâu?” Vừa nói xong, anh nhìn thấy Nam Khuê đang nằm trên sofa. Anh bước tới gần, Nam Khuê đúng lúc tỉnh lại.
Nhìn thấy anh về, Nam Khuê xoa xoa mắt, giọng khàn khàn ngái ngủ nói: “Anh về rồi à? Đúng rồi, em có chuyện muốn nói với anh, hình như mẹ đã biết chuyện chúng mình muốn ly hôn rồi.”
“Chẳng lẽ không phải cô nói cho bà ấy biết à?” Lục Kiến Thành tức giận nói.
Nam Khuê bị anh hỏi tới dựng tóc gáy. Qua một lúc, cô mới phản ứng lại, không thể tin được người đàn ông đang đứng trước mặt đây:
“Anh có ý gì? Ý của anh là em mang chuyện mình ly hôn ra để mách với mẹ sao?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Đương nhiên là không.”
Lục Kiến Thành cười lạnh một cái, đôi mắt sâu thẳm trở nên sắc bén lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo kia đâm thẳng vào trái tim Nam Khuê, còn đau hơn khi bị đao chém:
“Chuyện này tôi chỉ nói với cô, nếu không phải cô thì là ai? Nếu như cô không muốn ly hôn thì có thể nói với tôi, tại sao lại bày kế chơi tôi như thế, tôi đã nói có thể đền bù bất cứ thứ gì mà cô muốn, tôi đều sẽ đáp ứng hết, cho dù cô có muốn chia đôi tài sản tôi cũng sẽ đáp ứng.”
Trong nháy mắt, Nam Khuê cảm thấy hình như cô quên cả hô hấp, trong đầu đều trống rỗng. Cô mấp máy môi lại phát hiện mình không thể nói được gì.
Bị anh hiểu lầm như thế này, trái tim cô thật sự quá đau.
“Không còn gì để nói rồi?” Lục Kiến Thành khinh miệt càng khiến tim cô đau dữ dội.
Qua một lúc lâu, cô thu dọn lại cảm xúc của mình: “Thế nên ý của anh là tôi làm nhiều như vậy là vì tiền của anh, vì tài sản của anh?”
“Nếu không thì sao?” Lục Kiến Thành lạnh nhạt nhìn cô: “Căn bản là cô không muốn ly hôn, trên mặt thì đồng ý với tôi, sau lưng lại đi nói với mẹ và ông nội, Nam Khuê, cô đúng là biết chơi đấy, đến tôi cũng không nhịn được vỗ tay tán thưởng cô.”
“Hoá ra anh nghĩ về tôi như thế?” Nam Khuê nở nụ cười tự giễu, cô rủ đôi lông mi xuống.
Bỏ đi, mệt rồi. Cô không muốn giải thích nữa. Cũng không muốn gỡ tội cho mình nữa.
Dù sao đại thọ của ông nội cũng sắp đến, hai người cũng sắp ly hôn, sau đó mỗi người một ngả, cũng không còn bất cứ liên hệ nào nữa.
“Tất cả những gì cô làm, cô còn muốn tôi nghĩ về cô như thế nào nữa?”
“Vậy còn anh? Lúc đầu anh cưới tôi, là vì cái gì?”
Tuy là đã biết hết nguyên nhân rồi, nhưng Nam Khuê cảm thấy cô sắp điên rồi, vẫn cố chấp đòi hỏi một đáp án. Cô muốn nghe anh nói, từ chính miệng anh nói với cô.
Lục Kiến Thành im lặng càng khiến cô khó chịu: “Sao không nói? Nói đi!”
“Lúc đầu rõ ràng anh nói anh tự nguyện, hay cho tự nguyện, tự nguyện vì bạn gái cũ mà hy sinh hôn nhân của bản thân, tự nguyện để bản thân thành một con mồi, để nhảy vào bẫy của anh. Lục Kiến Thành tự nguyện của anh đúng là tuyệt vời, tôi đúng là phục anh sát đất.”
“Nói đi!” Nam Khuê không khống chế được mà gào lên.
Sự im lặng dài dằng dặc. Bầu không khí giữa hai người trở nên ngạt thở. Nam Khuê hít một hơi thật sâu, cô đột nhiên cảm thấy ngay cả việc hít thở cũng làm cô đau nhói, không khí tiến vào cổ họng như hàng mũi dao đang dày xéo cô vậy.
“Tại sao không giải thích?” Nam Khuê cười đến bi thương. “Bởi vì anh căn bản không thể giải thích được.”
Cô tự hỏi tự trả lời, trong tim như vừa bị đυ.c một lỗ thật to vậy, máu tràn khắp ra bên ngoài.
“Xin lỗi!”
Cuối cùng của cuối cùng, cô chỉ đợi được hai chữ này.
“Ha ha…xin lỗi?” Nam Khuê lẩm bẩm nhắc lại, cô cười đến nỗi nước mắt sắp tràn ra.
Hay cho một câu xin lỗi. Câu này đúng là vạn năng mà. Hình như không cần biết đã làm ra chuyện gì, phạm phải lỗi gì, đểu có thể dùng hai chữ này trả lời.
Cô thật sự rất khó chịu. Vừa đau vừa khó chịu, đặc biệt là bụng nhỏ, cô cảm thấy dưới người mình có gì đó ướt ướt, dính dính.
Nghĩ đến gì đó, sắc mặt Nam Khuê đột nhiên trắng bệch. Nếu như cô không sai thì có lẽ cô đã chảy máu rồi, hơn nữa còn không ít.
“Cục cưng, con đừng doạ mẹ, con nhất định phải bình an đó!”
“Con không được xảy ra chuyện, con nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
“Xin lỗi cục cưng, là mẹ không bảo vệ con tốt!”
Trong lòng Nam Khuê liều mạng tự trách. Thấy sắc mặt cô nhợt nhạt khác thường, Lục Kiến Thành vội vàng nói: “Cô sao vậy? Sao sắc mặt lại tệ như vậy, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không cần lòng thương hại của anh.” Nam Khuê đột nhiên đưa tay đẩy tay anh ra.
Bụng càng ngày càng đau dữ dội. Hơn nữa cô cảm nhận được dưới người mình đang chảy máu.
Nghe nói phụ nữ có bầu ba tháng đầu tiên là thời gian không ổn định nhất, cực kì dễ bị sảy thai. Nghĩ đến đây, Nam Khuê lập tức hối hận rồi.
Tuy cô rất giận anh nhưng bây giờ em bé mới là quan trọng nhất, cô không nên mặc kệ em bé mà tức giận với anh.
Cô mấp máy môi, Nam Khuê cố gắng mở miệng ra nói. Đột nhiên, trước mặt bao trùm một mảnh tối mịt, người cô không có chút dự báo nào trước mà ngã xuống.
“Nam Khuê.” Vẫn may Lục Kiến Thành còn phản ứng kịp thời, giữ cô lại.
“Nam Khuê, mau tỉnh lại!” Lục Kiến Thành ôm lấy cô, vừa xuống lầu vừa kêu người làm chuẩn bị xe.
Khi Nam Khuê tỉnh lại, xe vừa đi đến bệnh viện, Lục Kiến Thành ôm cô chạy vào phòng cấp cứu.
Trên mặt anh tràn đầy vẻ lo lắng, vì chạy quá nhanh, trên mặt anh thấm đẫm những giọt mồ hôi, cả người cũng không còn vẻ nho nhã anh tuấn như lúc sáng, ngược lại có chút hơi chật vật, lộn xộn.
Nếu như anh thật sự căng thẳng vì cô thì tốt biết bao. Nhưng đáng tiếc, đây chỉ là vì cảm thấy áy náy mà thôi.
Đến phòng cấp cứu, ánh đèn chói mắt trên đỉnh đầu bất ngờ sáng lên, Nam Khuê không nhắm mắt, cô mở to hai mắt, nước mắt dọc theo gương mặt cô lăn xuống từng giọt.
Bác sĩ bước vào, Nam Khuê giữ lấy tay bác sĩ, vừa khóc vừa khẩn cầu: “Tôi mang thai rồi, cầu xin bác sĩ hãy cứu lấy con tôi.”
Nhìn thấy dòng máu đang ào ạt chảy ra dưới cơ thể cô, bác sĩ khó khăn nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng cô phải chuẩn bị tâm lý, khả năng giữ được là rất thấp.”