Cuối tuần, Tề Chân dậy sớm nhưng không ăn diện nhiều, ra khỏi phòng thấy mẹ cô mặc đồ ngủ đi ra, tay bưng trà hoa, hỏi cô: "Muốn tài xế đưa đi không?"
Tề Chân cúi đầu đi giày, lắc đầu nói: "Không cần, con bắt taxi là được."
Mẹ cô đêm qua đã cùng cô tâm sự trên Wechat, chỉ là để muốn cô và Phương Mẫn Nghi cùng nhau đi ra ngoài dạo phố, muốn kéo gần mối quan hệ với cô con gái duy nhất của chú.
Mẹ cô luôn là bộ dáng này, miệng luôn nói yêu thương cô, quan tâm đến cô, nhưng cuối cùng tất cả đều là những yêu cầu làm Tề Chân không thích. Nhưng Tề Chân là người thành thật, ít nhất cũng không nghĩ tới làm khó Lạc Lâm Trân, mười lần thì có ba bốn lần cô sẽ đồng ý.
Cô cuối cùng vẫn nói: [ Được ]
Trước khi đi Lạc Lâm Trân không quên dặn dò vài câu: " Sau này nhìn thấy chị con, nếu không muốn mua gì thì chỉ cần giúp con bé xách đồ thôi, coi như rèn luyện thân thể, cũng nhắc đến việc của chú với con bé."
Tề Chân trong lòng trợn mắt, nhưng ngữ khí lại mềm mại ôn nhu nói: " Chuyện của chú con không thể nói được."
Điều trớ trêu chính là, mẹ cô ghét bỏ ba cô không có tiền, nhất quyết ly hôn và lừa dối ông, nhưng anh trai ruột của cô không có tiền đồ nên bà chăm sóc cô như một đứa trẻ.
Lạc Lâm Trân nhíu mi: " Dù sao chú của con cũng là người một nhà, cho dù có vì lợi ích thì cũng sẽ không làm hại con? Con nên hiểu chuyện một chút."
Tề Chân xách túi ra cửa, cũng không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói: " Người hiểu chuyện như vậy, cho nên người mới nɠɵạı ŧìиɧ, lấy tiền của chồng đem cho người ngoài, con đây không nên hiểu chuyện như vậy."
Cô nói xong quay đầu thè lưỡi bỏ chạy, mẹ cô tức giận thiếu chút nữa làm rơi cả trà.
Ở trong mắt người ngoài, Tề Chân vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, ngoại trừ thỉnh thoảng hơi bướng bỉnh, các phương diện khác đều cư xử bình thường và dường như không có khuyết điểm gì lớn.
Kỳ thực có rất nhiều khuyết điểm nhưng lại biến mất đi.
Khi cô đến quán cà phê thì Phương Mẫn Nghi còn chưa đến, Tề Chân nhìn đồng hồ, gọi một cốc Blue Mountain, ngồi bên cửa sổ đợi gần nửa tiếng, cô ta mới khoai thai tới muộn.
Phương Mẫn Nghi mặc một chiếc áo lên dệt kim lệch vai kết hợp với một chiếc váy ngắn màu nâu sẫm, áo trên là mẫu mới của VLTN, trên xương quai xanh còn đeo một chiếc vòng cổ xa xỉ, đây là hãng được nhiều người nổi tiếng dùng..
Phương Mẫn Nghi là hoa khôi đại học S, là người có ảnh hưởng trên Weibo, hình tượng mỹ nữ ngọt ngào của cô ta được marketing rất tốt.
So với Tề Chân, người cũng học ở Đại học S, có thân hình bình thường, trừ bỏ lớn lên đẹp, mặt khác cũng không có gì nổi bật.
"Xin lỗi đã tới muộn, đã đợi lâu chưa?"
Tề Chân cúi đầu quấy cà phê đã nguội một nửa, nhẹ nhàng nói: "Ừ, không có việc gì."
Hai người đi dạo trong chốc lát, Tề Chân hai tay cầm đồ uống, nhàn nhã lướt Weibo, cùng Phương Mẫn Nghi đi loanh quanh, nhìn cô ta vui vẻ quẹt thẻ mua sắm.
"Cô như thế nào lại không mua? Là tiền tiêu vặt không đủ, tôi nhớ ba tôi đối xử với cô không tệ mà đúng không?"
Phương Mẫn Nghi đứng trước gương vừa nói vừa thử vòng cổ mới của C.
Tề Chân uống một ngụm cà phê, thuận miệng đáp: "Khá đẹp."
Cô cúi đầu lướt Weibo, bỗng nhiên thấy có người đang bàn luận về bạn gái tin đồng của Dụ ảnh đế, không biết thật hay giả, có thể chỉ là tin đồn, nhưng cư dân mạng chỉ muốn vui vẻ mà thôi.
Trong đó có một nữ nghệ sĩ piano nổi tiếng quốc tế, thậm chí còn có một nữ giáo sư đến từ trường đại học nước ngoài tên là, nghe nói là doanh nhân nổi tiếng trong nước, chỉ đến trường đại học đó giảng dạy thôi, bị vài người gạch tên. Bạn gái của anh, người duy nhất được công khai chính là ngôi sao Hồng Kong Khương Thiến, người từng đoạt giải cao nhất trong cuộc thi sắc đẹp.
Nói như thế nào nhỉ...... Những người phụ nữ này đều có khí chất thành thục, đặc biệt nữ tính, đôi môi đỏ rực và đôi chân thon dài, rõ ràng là khác rất xa với cô.
Tề Chân bỗng nhiên liền cảm thấy mình rất an toàn, không cần lo lắng bị phát hiện.
Phương Mẫn Nghi xách theo túi lớn nhỏ, Tề Chân thuận tay giúp cô xách mấy cái túi, sau lại đến khu vực đồng hồ nam ở tầng khác.
Hầu hết trong chỗ này đều là nhũng chiếc đồng hồ nổi tiếng thế giới, những mẫu đơn giản cũng lên tới vài vạn.
Phương Mẫn Nghi đi vào quầy và gọi nhân viên mang ra vài chiếc đồng hồ, sau đó hỏi Tề Chân: "Cô thấy cái nào đẹp? Tôi định mua cho Lục Vân."
Lục Vân là bạn trai của Phương Mẫn Nghi, trong trường học nói rằng anh ấy là nhân tài mới nổi tại khoa học kỹ thuật ở Hải Thị.
Tề Chân uống cà phê, tạm thời không trả lời vấn đề của cô ta.
Bởi vì cô nhìn thấy một tấm poster quảng cáo cho một chiếc đồng hồ xa xỉ nào đó.
Trong quảng cáo, Dụ Cảnh Hành mặc một bộ vest đen tinh xảo, đứng trên sân thưởng mang phong cách Châu Âu, mái tóc ngắn gọn gàng, khí chất điềm tĩnh, ung dung, các khớp xương hiện rõ trên cổ tay, anh ấy đang đeo một kiểu mẫu cổ điển nào đó.
Mang đến cho người khác cảm giác không đúng
Thực tế thì anh ấy không quá sắc sảo mà điềm tĩnh và thoải mái hơn.
Tề Chân suy nghĩ một chút, chọn một cái ở quầy, giọng nói nhẹ nhàng êm ái: "Cái này khá đẹp."
Chị gái đứng ở quầy mỉm cười: "Cô thật tinh tế, mẫu này do Dụ ảnh đến làm đại ngôn, gương đồng hồ là đá Sapphire...."
Tề Chân thậm chí còn không nghe thấy những gì cô ấy nói, dù sao Phương Mẫn Nghị quẹt thẻ để mua một chiếc đồng hồ khác.
Phương gia tuy rằng giàu có, nhưng kỳ thật cũng không đến mức để cô ấy mua cái mấy trăm vạn nên đành chọn một chiếc khác rẻ hơn.
Phương Mẫn Nghi thân thân mật kéo tay Tề Chân, trầm tư cười ngọt ngào nói: "Cô thích chiếc này của nam thần? Vẫn luôn nghĩ cô chỉ thích tiểu thịt tươi Phong Thản Chi."
Tề Chân rũ mắt, thuận miệng nói: "Chỉ là cảm thấy poster trông rất đẹp thôi."
So về tuổi tác và mẫu người như Dụ Cảnh Hành, cô vẫn thích những tiểu thịt tươi, năng động phóng khoáng và đẹp trai.
Phương Mẫn Nghi cầm chiếc túi giấy đựng đồng hồ ở trên tay và nói: "Tôi thấy Dụ ảnh đế rất giỏi, anh ấy thành thục, diện mạo diểm trai, kỹ năng diễn lại tốt, khiêm tốn, hơn nữa đừng nhìn anh ấy là người giới giải trí, xuất thân của anh ấy rất sâu...."
Phương Mẫn Nghi tuy rằng ở công ty Phương Canh có chức vụ, nhưng cũng chỉ là chức an nhàn, mục tiêu của cô ấy là tiến quân vào giới giải trí, từ năm hai đã nhận diễn xuất, hiện giờ xem như có nửa chân trong giới giải trí, lời cô ấy nói miễn cưỡng có thể tin.
Nhưng có liên quan gì đến Tề Chân?
"......Khác với những nam sinh bốc mùi gay có làn da trắng như tuyết, chiếc cằm nhọn và tóc nhuộm."
Làn da trắng như tuyết, cằm nhọn và mái tóc nhuộm, ôi chắc chắn là idol của mình.
Tề Chân đổi ly trà sữa khác, nhẹ nhàng nói: "ừ, đều khá tốt."
Khi hai người tạm biệt thì đã muộn, Phương Mẫn Nghi bắt máy và nói với Tề Chân: "Lục Vân đang ở gần đây, năm phút nữa anh ấy sẽ đến đón tôi, tôi bảo anh ấy đưa cô về cùng."
Tề Chân lắc đầu, nhướng mày nói: "Không cần, tôi còn có việc, lát nữa sẽ bắt taxi."
Vừa về đến nhà, Tề Chân đã nhận được tin nhắn Wechat.
Tề Chân vừa tẩy trang vừa chú ý vào điện thoại, cái gì cũng không để tâm, nhưng cùng Dụ Cảnh Hành nói chuyện phiếm lại rất tự nhiên, ngay cả một người thích nói chuyện đến chết như Tề Chân cũng cảm thấy suôn sẻ và thú vị.
Ngay từ đầu muốn nói cái gì, đến sau cũng không nhớ rõ.
Lúc nhận ra thì đã muộn.
Dụ Cảnh Hành hẹn cô ngày mai ăn cơm.
Tề Chân cầm di động suy nghĩ một hồi, cũng không có lý do gì cự tuyệt, dù sao cũng phải nghĩ đến mặt mũi của ba cô.
[ Ảnh đế mời, không dám từ chối. ]
[ Ngày mai tôi có lớp học khiêu vũ, anh có thể trực tiếp đến trường đón tôi không?]
Cô lại gửi một cái biểu tượng cảm xúc dễ thương là con mèo đang che bàn chân của nó.
Dụ Cảnh Hành liền trả lời nói: "Được, gửi địa chỉ cho tôi."
Tề Chân lấy khăn ấm đắp mặt, thở ra một hơi, có chút thất vọng sau khi đọc tin nhắn trả lời này.
Nếu anh ấy tự mình lái xe đến đón, vạn nhất bị chụp thì phải làm sao, chẳng phải sẽ rất phiền phức cho anh ấy sao?
Cô tiếc nuối nghĩ, nếu Dụ Cảnh Hành từ chối thì tốt rồi, nhưng sao có thể bình tĩnh như vậy?
Tắm rửa xong, ngồi ở bàn làm việc, chưa kịp viết thì điện thoại lại rung lên.
Dụ Cảnh Hành gửi tới tin nhắn phổ cập khoa học sức khỏe:[Tám nhược điểm của việc ngủ muộn]
Tề Chân: "............"
Dụ Cảnh Hành: [ Tôi đang ở phim trường, dự tính phải quay đến rạng sáng. Đi ngủ sớm một chút, đừng thức khuya. ]
Sau đó, anh ấy gửi biểu tượng cảm xúc chạm vào đầu con thỏ béo của Tề Chân.
Tề Chân hơi đỏ mặt, cúi đầu gõ chữ: [ Được, anh cũng nhớ chú ý đến sức khỏe. ]
Cô lại cảm thấy có chút đau đầu, xoa thái dương, nghe ca khúc chủ đề mới của Phong Thản Chi một lúc rồi leo lên giường, đắp bị mắt rồi ngủ thϊếp đi.
Mặc dù các bài của idol rất hay nhưng chúng cũng quá là rock and roll.
Có nên ngừng nghe trước khi đi ngủ không?
Đổi một bài hát!
Tề Chân lướt qua list nhạc một lúc thấy một bài hát cũ, là bài hát chủ đề của bộ phim truyền hình xưa với sự góp mặt của Dụ Cảnh Hành từ hơn mười năm trước《 Hãy mỉm cười với muôn dân 》.
Đó cũng là bộ phim truyền hình mà Tề Chân yêu thích khi còn nhỏ, cô có thể xem đi xem lại chục lần mà không thấy chán.
Bởi vì nhân vật nam chính do Dụ Cảnh Hành đóng vai quá nhạy cảm, khí chất lạnh lùng ôn hòa, suýt chút nữa gϊếŧ chết con hươu nhỏ.
Khi còn nhỏ cô thậm chí còn nghĩ mình là nữ chính, trong giấc mơ, cô tượng tượng mình kết hôn với nam chính, giờ nghĩ lại thật sự không thể chịu nổi.
......
Sau lớp học khiêu vũ, Tề Chân nhận được tin nhắn từ Dụ Cảnh Hành: [ Đợi dưới gốc cây dương ở cổng phía Tây. ] Kèm theo là hình ảnh biển số xe.
Tề Chân tìm được địa điểm và lên xe, mới phát hiện Dụ Cảnh Hành ngồi ở ghế sau, tài xế là một phụ nữ trung niên có năng lực.
Dụ Cảnh Hành nói với cô rằng, đây là trợ lý của anh, chị Tôn, nên Tề Chân cùng chị Tôn chào hỏi, đối phương cũng gật đầu lại.
Tề Chân cảm thấy trợ lý có lẽ sẽ thấy mình đặc biệt phiền phức, không khỏi có chút xấu hổ.
Dụ Cảnh Hành có dáng người đẹp, bờ vai rộng và đôi chân dài, trông anh giống như một người mẫu năm có thể sải bước trên sàn catwalk bất cứ lúc nào.
Đôi mắt sâu và quyến rũ của người đàn ông hơi cong lên, làm dịu đi nét lạnh lùng vốn có của anh: "Tới rất nhanh."
Bởi vì tối hôm thức quá muộn, cũng không có nghe theo lời anh dặn dò nên hôm nay Tề Chân ăn mặc không đẹp, quần jean và áo phông, dưới mắt còn có quầng thâm. Đối lập với người bên cạnh, cô cảm thấy xấu hổ vì sự lịch sự và thanh lịch của anh.
Tề Chân có chút ngượng ngùng, ngồi ở bên cạnh anh nghiêng đầu: "Hì, không dám để anh chờ lâu"
Cô cảm thấy có chút xấu hổ, rốt cuộc ngày hôm qua ở WeChat còn yêu cầu người ta đến đón cô ở cổng trường đáng tiếc cô không để tâm, ăn mặc đơn giản như vậy, lại không có trang điểm.
Dụ Cảnh Hành cười cười, tựa hồ không chú ý tới quần áo của cô, bình tĩnh nói: "Dành thời gian chờ đợi một người phụ nữ là điều đàn ông nên làm."
Chiếc xe từ từ di chuyển về phía trước, qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, ngồi bên trong cảm thấy rất thoải mái, nhưng tề Chân đều muốn che mặt lại, căng da đầu nói: "Ngày hôm qua yêu cầu anh tự mình tới đón tôi, tôi thật thất lễ?"
Dụ Cảnh Hành nhướng mày, cúi đầu nhìn xuống gương mặt có chút phiếm hồng, nhẹ giọng nói: "Sẽ không."
Tề Chân có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cảm thấy mình nên có chút dề dặt, dù sao cũng phải giữ thể diện.
Tề Chân lại hỏi: "Bình thường anh rất bận sao? Nếu đi cùng tôi, có thể ảnh hưởng đến lịch trình khác hay không?"
Anh mỉm cười một chút: "Tôi đã thật không có hẹn hò, nếu như cô đang chỉ đến vấn đề cá nhân."
Người đàn ông khoanh tay, thản nhiên nói: "Việc không quan trọng."
Công việc không quan trọng.
Ý nghĩa sâu xa là do với việc hẹn hò với cô, chuyện công việc không quan trọng và có thể được đẩy lùi bất cứ lúc nào.
Tề Chân cảm thấy mặt mình sắp bốc khói nên quay mặt đi, im lặng.
Cô cảm thấy việc đồng ý hẹn gặp là một quyết định sai lầm.
Sớm biết anh vô liêm sỉ như vậy thì sẽ không ra ngoài, cho dù đột nhiên nói mình bị sốt, bị cảm Dụ Cảnh Hành cũng sẽ biết cô không muốn kết giao, nhưng Tề Chăn thực sự không biết gạt người, chính xác là không thích làm những việc lừa dối như vậy.
Xấu hổ quá.
Lần này là một nhà hàng Pháp ở thành phố H.
Vốn dĩ cô vẫn luôn rất tò mò, minh tinh đi nhà hàng sẽ như thế nào? Chẳng lẽ sẽ đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm rồi lẻn vào như một tên trộm?
Bây giờ cô mới biết, ít nhất Dụ Cảnh Hành không có thói quen như vậy, anh thường xuyên mang kính râm, không có mặc áo che chắn. Đi thẳng vào thang máy riêng để lên phòng, không có trở ngại và cũng không có người khác.
Tuy nhiên, thật bất ngờ, Dụ Cảnh Hành đã có một bữa tối vui vẻ với cô.
Anh quả thực là một người đàn ông rất quân tử, luôn nói đúng lúc, đúng trọng tâm, cái gì cũng theo sở thích của cô, cái gì cũng biết một chút, cô cảm thấy người đàn ông này vừa có kiến thức vừa nho nhã.
Tề Chân có những sở thích kỳ lạ, cô thích nhất là phim kinh dị và tiểu thuyết kinh dị, tất cả những điều thú vị cô đều thích.
Ngay cả những điều này, Dụ Cảnh Hành đều có thể nói về chúng, thậm chí không hề hời hợt, chỉ ra những lỗi lầm chung và ưu điểm của các tác phẩm văn học nghệ thuật kinh dị.
Nói đến sư phụ mình thích, anh lại mỉm cười nói: "Không nghĩ tới cô cũng thích Chu đại sư."
Chu Hoành Yến bậc thầy phim kinh dị gốc Hoa, ông đã đạo diễn và viết kịch bản cho hàng loạt phim kinh dị kinh điển có thể xâu chuỗi thành một vũ trụ song song, là người mà Tề Chân ngưỡng mộ nhất trong niên đại này.
Những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của Dụ Cảnh Hành, tay trái còn đeo chiếc đồng hồ trên tấm poster kia, làm Tề Chân không khỏi nghĩ đến vẻ lãnh đạm của người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề.
Nhưng người đàn ông trước mặt lại có vẻ thành thục và nho nhã: "Vừa vặn tôi và Evan là bạn bè. Nếu cô có thời gian, ông ấy sẽ đến thành phố H vào tháng sau."
Tề Chân không khỏi có chút hưng phấn: "Thật sao? Anh thật sự biết ông ấy..." Khi nhìn thấy ánh mắt của Dụ Cảnh Hành, cô đột nhiên có chúng khẩn trương.
Tề Chân thề rằng, cô vốn dĩ thật sự...... Tính toán sau bữa tối nay sẽ cùng Dụ Cảnh Hành ngả bài.
Cô ngay cả lý do thoái thác đều nghĩ kỹ rồi.
Rập theo khuôn khổ:
Tôi thật sự không muốn tìm một người chồng trong giới giải trí, tôi muốn tìm một người cùng tuổi, đương nhiên, đương nhiên là anh cực kỳ có hấp dẫn, chắc chắn có thể tìm được bạn đời, chỉ là chúng ta không phù hợp thôi.
Không khí yên lặng một lúc, mùi rượu vang đỏ vẫn còn quanh quẩn trên chóp mũi.
Tề Chân thực không có tiền đồ liền gật đầu, trong đôi mắt hình quả hạnh đầy những ngôi sao nhỏ, khuấy động thìa cà phê: "Ừm, làm, làm phiền anh rồi!"
Dụ Cảnh Hành rũ mắt nhìn cô, lông mi che mất con ngươi, khóe môi cong lên: "Rất vui lòng."
Lời của edit Yungocc
Truyện do mình tự edit, phi thương mại, khi mang ra ngoài vui lòng ghi rõ nguồn.
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không repost khi chưa xin phép.