"Anh nhớ đến tôi, tôi rất cảm kích. Nếu thường xuyên cùng anh tham gia chủ đề nghiên cứu, tôi sợ bị các bác sĩ khác gϊếŧ chết mất."
Lâm Chất nghe vậy nở nụ cười."Được rồi, tôi đây ít xuất hiện. Cô cứ đi làm việc trược, có cái gì không hiểu đấy, đến hỏi tôi."
"Vâng."
Tần Dĩ Duyệt trở lại văn phòng, đem cuốn sách chưa mở bỏ lên trên bàn.
Chu Tử Dương cùng Diệp Thanh cũng đều là học về phương diện mạch máu não này đấy. Lần này chủ đề hội nghị khẳng định phải đυ.ng với bọn họ.
Nhưng vậy thì sao.
Cô đúng là rất muốn phát triển về phương diện này. Không có khả năng bởi vì sợ bọn họ, mà không tham gia liên quan đề nghiên cứu.
**
Thời gian rất nhanh là trôi đến thứ tư.
Sáng sớm, Tần Dĩ Duyệt lái xe đến bệnh viện. Cùng Lâm Chất kiểm tra, thẩm tra đối chiếu diễn thuyết tư liệu, tài liệu lịch sử liên quan cùng với Cameras, DV, lúc sau mới xuất phát đi.
Tần Dĩ Duyệt lái xe, là xe của Lâm Chất.
Xe POLO của cô quá rẻ. Không thích hợp chạy đến hội trường tràn đầy các loại xe hơi sang trọng.
Bình thường đi xe POLO khắp nơi thì không sao. Tại nơi này là muốn gây sự chú ý.
Khi đến địa điểm ở ngoại ô, Tần Dĩ Duyệt trước hết để cho Lâm Chất đến phòng khách quý ở bên trong nghỉ ngơi, chính mình xem lại các giai đoạn công tác chuẩn bị trước. Thảo luận với người tổ chức của địa điểm và thương lượng tiến độ của cuộc họp.
Mặc dù đã được chỉnh sửa trước đó, việc hội nghị tạm thời có sự thay đổi là hoàn toàn bình thường.
Hội trường nhân viên công tác lúc gặp Tần Dĩ Duyệt, nói: "Bác sĩ Tần, cô tới đúng lúc lắm, có chuyện cần nói với cô."
"Ồ, mời nói."
"Trước chúng ta thương lượng là hai giờ giảng bài, sau đó giáo sư Lâm có thể nghỉ ngơi. Hiện tại có chút thay đổi, gia tăng lên một khâu, cô xem có được hay không?"
"Cụ thể là thêm cái gì, giáo sư Lâm lịch trình rất chặt chẽ, khóa học này đều là giảng giải bằng tiếng Anh, hai giờ đã đủ tiêu hao sức lực cùng tinh lực. Tôi muốn, giáo sư Lâm khi đó càng muốn nghỉ ngơi thật tốt."
"Đúng đúng, tôi cũng biết." Nhân viên công tác trên mặt có chút ít khó xử, "Chúng tôi tạm thời nhận được thông báo, nói có người khách quan trọng tới, sau khóa giảng sẽ có một hội thảo nhỏ. Giáo sư Lâm là giảng viên quan trọng, nếu không tham dự, hội trường chúng tôi bên này không cách nào giải thích, hi vọng cô có thể hiểu được."
Nhân viên công tác cùng Tần Dĩ Duyệt tiếp xúc qua mấy lần, với cách làm việc cùng tình tình Tần Dĩ Duyệt rất tán thưởng.
Cô ở một mức độ nào đó là có thể trực tiếp đưa ra quyết định, và có tiếng nói hơn các bác sĩ và trợ lý xung quanh các giáo sư khác.
"Tôi sẽ nói chuyện này cũng giáo sư Lâm, trước khi bài giảng kết thúc nửa giờ, tôi sẽ cho cô câu trả lời.""
"Được." Nhân viên công tác nghe cô nói như vậy, nhẹ nhàng thở ra, "Tôi sẽ nói chuyện này với những người khác."
"Được."
Tần Dĩ Duyệt nhìn cách sắp đặt bề ngoài của hội trường và từ ghế ngồi đến đại sảnh, ngồi một bên trên ghế sô pha tỉ mỉ xem xét lại, trong đầu đã nhìn qua chương trình, cũng mô phỏng từng khâu cùng khả năng xuất hiện vấn đề.
Đột nhiên, một giọng nữ truyền tới, "Ai nha, đây không phải Dĩ Duyệt sao?"
Tần Dĩ Duyệt ánh mắt bỗng có chút nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn lên, hướng cô đi tới là Diệp Thanh cùng Chu Tử Dương.
Diệp Thanh mặc một bộ váy dài màu đỏ, khoác một cái áo lông chồn.
Tóc vén cao, làm thành búi tóc, dùng cài tóc kim cương.
Lộ vẻ quyến rũ, lại lộ ra sự sang trọng bức người.
Bên người cô ta là Chu Tử Dương một thân là âu phục màu đen, một tay bị Diệp Thanh khoác, một tay mang theo một cái túi nhỏ của phụ nữ, nghiễm nhiên là bộ dáng của người bạn trai tiêu chuẩn.
"Diệp Thanh, Chu Tử Dương, xin chào." Tần Dĩ Duyệt có chút nhíu nhíu mày, sau đó đem cảm xúc trong mắt thu lại sạch sẽ, tự nhiên hào phóng chào hỏi.
Diệp Thanh ngồi vào bên cạnh Tần Dĩ Duyệt, nhìn tư liệu trên tay cô, lộ ra nụ cười trào phúng, "Như thế nào lại không để cho phụ tá của cô xem? Bệnh viện của cô sẽ không keo kiệt như vậy chứ, cô đến nghe giảng bài, một người trợ lý cũng không có sao?"
"Tôi cùng đồng nghiệp trong bệnh viện đến, những việc này vốn chính là công việc của tôi." Tần Dĩ Duyệt mặc kệ Diệp Thanh sẽ châm chọc như thế nào, đúng mực mà nói.
Diệp Thanh cho rằng Tần Dĩ Duyệt sẽ xấu hổ, không nghĩ tới cô ngay cả phản ứng một tí cũng không có, còn nói thêm: "Nghe nói cô không phải thạc sĩ, vậy cô làm việc nhiều năm rồi, bệnh viện như thế nào lại để cho một sinh viên đại học như cô cũng làm được?"
"Đương nhiên không thể với các ngươi hai vị tiến sĩ đi du học về so." Tần Dĩ Duyệt nói xong nhìn bên ngoài, không muốn đem thời gian lãng phí đặt trên người Diệp Thanh cùng Chu Tử Dương, "Thời gian không còn sớm, tôi đi tìm giáo sư của bệnh viện chúng tôi nói chuyện về bài giảng, gặp lại sau."
Nói xong, Tần Dĩ Duyệt cũng không quay đầu lại, rời đi.
Đi đến đi nơi không có người, Tần Dĩ Duyệt mới không khống chế nổi cả người run rẩy.
Cô vẫn là đánh giá quá thấp sự ảnh hưởng của Chu Tử Dương và Diệp Thanh đối với mình.
Diệp Thanh nhìn Tần Dĩ Duyệt đi mất, ánh mắt hiện lên bất mãn cùng oán hận.
Theo cô biết,Tần Dĩ Duyệt lần này cũng tới tham gia chủ đề nghiên cứu này, cô không muốn Tần Dĩ Duyệt lại chặn trước mặt cô.
Trước kia tại trường y học, Tần Dĩ Duyệt cái gì cũng đều giỏi hơn cô.
Người khác nhắc tới Nam Phong đại học, cái thứ nhất nghĩ đến đều là Tần Dĩ Duyệt, tiếp theo mới có thể là cô.
Hiện tại, cô vừa về nước lại là phó trưởng khoa của bệnh viện nổi tiếng.
Còn Tần Dĩ Duyệt chỉ là bác sĩ bình thường trong bệnh viện, muốn đến được chứ phó trưởng khoa, ít nhất phải là năm năm.
Nhưng cô ta không có chút nào xấu hổ.
Ngay cả cô đem Chu Tử Dương cướp đi, Tần Dĩ Duyệt cũng không có liếc nhìn cô và Chu Tử Dương được mấy lần.
Việc này làm cho Diệp Thanh vô cùng bất mãn, khuôn mặt trang điểm tinh xảo có vài phần vặn vẹo.
Ánh mắt Chu Tử Dương từ đầu đến cuối như chất dính dính lên mặt Tần Dĩ Duyệt trên mặt, nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt từ lúc hắn xuất hiện đến lúc cô rời đi, cũng không có đem ánh mắt nhìn đến trên người của hắn, trong lòng không khỏi thất vọng.
**
Ba người ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại đều lọt vào trong mắt Hạ Kiều Yến đang đứng tại cửa sổ tầng ba.
Hạ Kiều Yến nhìn Chu Tử Dương, trong mắt hiện lên sự tàn nhẫn.
Cạnh Hạ Kiều Yến là Khổng Tu Khanh cười nói: "Cậu khó chịu rồi hả?"
"Nếu là có người ăn hϊếp vợ của cậu, cậu làm sao bây giờ?" Hạ Kiều Yến nhàn nhã nói.
"Tôi không có vợ, làm sao biết."
Hạ Kiều Yến nghe vậy chẳng muốn phản ứng.
Khổng Tu Thanh nhìn Hạ Kiều Yến rất nghiêm túc, vì vậy nói ra: "Nếu có người khi dễ vợ tôi, tôi sẽ gϊếŧ chết hắn!"
"Tôi cũng nghĩ như vậy."
Khổng Tu Thanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "Nhị ca, cậu khi bào thì có vợ rồi hả? Tôi không được mời nha."
"Tương lai thôi." Hạ Kiều Yến ném một câu nói kia là được rồi.
**
Lâm Chất giảng bài rất nhanh đã xong, Tần Dĩ Duyệt tuy khinh nghiệm thực tế về lĩnh vực mạch máu não rất ít, nhưng lý luận trụ cột rất vững chắc.
Nghe Lâm Chất giảng cũng không khó khăn lắm, ích lợi đạt được không nhỏ.
Sau khi kết thúc giảng bài, hội trường sắp xếp giờ giải lao.
Tham nhân viên tham dự hội nghị đều đến bên cạnh tiểu sảnh uống trà hoặc xuống dưới lầu hoa viên đi tản bộ.
Tần Dĩ Duyệt trong thời gian này, sửa lại tài liệu bài giảng vừa rồi của Lâm Chất, nội dung tương tác, hoạt động của cô và Lâm Chất trong quá trình giảng bài bằng ảnh chụp và video.
Nơi giảng là phòng hội nghị cỡ trung, toàn bộ bức tường của phòng hội nghị được thay thế bằng các cửa sổ lớn từ trần đến sàn, ánh sáng rất tốt.
Cũng không biết là ai mở cửa sổ sát đất.
Một trận gió thổi tới, không ít văn bản tài liệu lập tức bay tán loạn.