Chương 77: Thổ hào, em giống như có chút thích anh

Tần Dĩ Duyệt suy tư thật lâu mới lên tiếng: "Những lời vừa rồi cậu đã bao giờ nói với bọn họ chưa?"

"Chưa từng."

"Cậu không nói cậu vất vả như thế nào, bọn họ sẽ rất khó thông cảm. Nếu như bọn họ nghĩ đến cậu sống trong thành thị không tệ, nên mới có thể dư thừa tiền giúp trong nhà đó sao?"

"Bọn họ sẽ không nghĩ như vậy. Bọn họ chỉ là muốn đem số tiền bọn họ đã từng chi cho tớ lấy về gấp bội mà thôi." Dương Nhã Vi con mắt đỏ lên mà nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Cậu biết không? Khi tớ bị bọn họ nói tớ bị người bao nuôi, tớ thật sự muốn tìm một người đàn ông có tiền ngay lập tức. Để hắn cho tớ một khoản tiền, tớ sẽ đem số tiền kia toàn bộ cho bọn họ. Sau đó tớ cùng bọn họ không còn gì nữa. Bác sĩ y tá bệnh viện chúng ta không phải có mấy người bị bao dưỡng đấy sao? Các cô ấy sống thật tốt. Chỗ nào giống chúng ta. Không, phải nói là, chỗ nào giống như tớ vậy."

Tần Dĩ Duyệt không có lời gì để nói, chốc lát sau, mới cất giọng: "Cậu chỉ là nổi nóng mới nghĩ như vậy, hết giận thì cũng thôi. Đừng đầu cơ trục lợi, cậu cho rằng cậu buôn bán có lời, trên thực tế là sớm tiêu hủy phúc khí của cậu."

"Cậu đương nhiên có thể nói vậy. Tớ trước đây luôn không có ý thừa nhận. Dĩ Duyệt, tớ thật sự vô cùng hâm mộ cậu, cũng rất ghen ghét cậu. Cậu gia cảnh tốt, bằng cấp cao, công tác năng lực còn mạnh, kết quả tìm đàn ông một người so với một người còn ưu tú hơn. Hạ Kiều Yến có tiền như thế lại vừa thương cậu. Mỗi lần khó chịu, lúc nhìn thấy cậu, tớ liền đặc biệt hâm mộ cậu. Tựa như cái chuyện tốt gì cũng sẽ tụ tập đến trên người của cậu."

Tần Dĩ Duyệt không biết nên nói chút gì.

Quan hệ của cô cùng Hạ Kiều Yến, cô cũng không dám nghĩ đến.

Biểu hiện ra bên ngoài, cô đúng là rất khiến cho người khác hâm mộ, có thể gả cho người đàn ông có tiền, có quyền nhất toàn bộ Tần thành, bề ngoài khí chất đều là số một.

Nhưng chỉ có người đàn ông như vậy, cô mới không có điểm tựa.

Cô là muốn cùng anh đua mị lực, đua năng lực công tác, còn có đua tiền?

"Vẫn là uống rượu đi. Ai cũng có lúc tâm trạng không tốt, tỉnh rượu thì nên cố gắng làm việc tựu cố gắng làm việc, nên thừa gánh trách nhiệm gì tựu thừa gánh trách nhiệm đó."

"Ừ."

Hai người cụng lon, một lon rồi một lon mà uống.

Bia đặc biệt lạnh, trong phòng lại không có mở thiết bị sưởi ấm.

Tần Dĩ Duyệt càng uống dạ dày và cơ thể càng lạnh, Dương Nhã Vi giống như không có cảm giác, không ngừng rót bia vào miệng.

Không biết qua bao lâu, Tần Dĩ Duyệt mơ hồ nghe được tiếng điện thoại reo.

Tần Dĩ Duyệt nhắm mắt lại, thò tay sờ túi xách, thật vất vả mới lấy điện thoại di động ra, con mắt căn bản không mở ra được, mang theo men say nhận điện thoại, "A lô."

"Em uống rượu rồi hả?" Giọng nói của Hạ Kiều Yến từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.

Tần Dĩ Duyệt tỉnh táo hơn một chút, cái mũi cùng cuống họng đều khó chịu không thôi, "Thổ hào, là anh à. em có uống chút bia, nhưng không có say đâu, anh không cần lo lắng cho em."

"Bây giờ em đang ở đâu?"

"Em ở nhà Nhã Vi."

"Đợi đó, đừng chạy lung tung." Hạ Kiều Yến nói xong cũng cúp điện thoại.

Tần Dĩ Duyệt sững sờ mà cúp điện thoại, lắc lắc cái đầu, chóng mặt.

Trong lúc mơ hồ, cô nhìn điện thoại gửi đến một cái tin nhắn, không chút suy nghĩ liền dùng tay mở ra.

Tần Dĩ Duyệt xoa xoa mặt, nhìn Dương Nhã Vi đã say đến bất tỉnh nhân sự, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, đi toilet rửa mặt.

Sau đó đỡ Dương Nhã Vi đi vào phòng ngủ, đem cô nhét vào trong chăn bông, mở điều hòa trong đó, miễn cho cô bị cảm lạnh.

Nhìn Dương Nhã Vi ngủ, sau đó lại còn nhíu nhíu lông mày, Tần Dĩ Duyệt nhẹ thở dài.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến vài tiếng gõ.

Tần Dĩ Duyệt bị cái tiếng đập cửa đột ngột này làm cho hoảng sợ, lập tức cảnh giác.

"Tần Dĩ Duyệt, mở cửa!" Giọng Hạ Kiều Yến từ ngoài cửa truyền đến.

Tần Dĩ Duyệt vội vàng đi mở cửa cho anh, thấp giọng nói: "Làm sao anh biết em ở chỗ này?"

Hạ Kiều Yến không có trả lời vấn đề của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt thanh tịnh lúc này có chút phiêu, hỏi: "Em còn đi được không?"

"Em ổn mà. Anh chờ một chút, em đi lấy túi xách đã."

Hạ Kiều Yến thấy bộ dáng tùy thời muốn ngã của cô, tay chặn ngang đem cô bế lên, tay lại duỗi với lấy túi xách của cô, quay người đóng cửa sắt.

Tần Dĩ Duyệt bị lăn qua lăn lại như vậy, cảm giác say lại càng nhiều hơn lúc trước.

Đầu đặt ở bờ vai rộng của Hạ Kiều Yến, ngửi mùi thơm đặc biệt ấy.

"Thổ hào."

"Hả?"

"Thổ hào."

"Làm sao vậy?"

"Thổ hào..."

Hạ Kiều Yến cúi đầu nhìn cô ngốc nửa ngủ nửa tỉnh, đã bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, ấm giọng nói: "Uống say rồi hả?"

"Không có. Em có lẽ muốn cảm rồi." Tần Dĩ Duyệt nói xong đưa thay sờ sờ mặt Hạ Kiều Yến.

Cảm xúc từ da thịt ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, rất ấm áp.

Tần Dĩ Duyệt ngón tay nhẹ nhàng chọt chọt mặt của anh, chơi vô cùng vui vẻ.

Hạ Kiều Yến bị bộ dạng trẻ con này khiến cho có vài phần im lặng, ôm cô bước nhanh xuống lầu.

"Thổ hào, em giống như có chút thích anh mất rồi. Anh có thích em chút xíu nào không hả?" Tần Dĩ Duyệt mơ mơ màng màng mà hỏi, giọng nói nhỏ đến nỗi có thể chỉ cần một làn gió thổi qua liền bay mất.

Hạ Kiều Yến tất nhiên đã nghe được.

Tần Dĩ Duyệt nói xong cũng không đợi Hạ Kiều Yến trả lời, lại phối hợp nói: "Tuy em rất xinh đẹp, năng lực công tác cũng không có trở ngại. Nhưng loại người như thổ hào anh bên người cũng không thiếu mấy người phụ nữ giống em."

Hạ Kiều Yến đem cô nhét vào ghế phụ, "Ngoan, nghe lời ngồi im, đừng quấy nữa."

Tần Dĩ Duyệt lại ôm cổ anh không buông, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cổ anh.

Hơi thở mỏng manh thoáng hơi chút lướt qua làn da Hạ Kiều Yến, ấm áp, dẫn theo một tia tê dại.

Hạ Kiều Yến tay có chút nắm chặt vai của cô, lấy ngọn đèn trong xe nhìn gương mặt Tần Dĩ Duyệt.

Gương mặt mang vẻ say rượu cùng có chút ngây thơ, hết sức làm cho người ta trìu mến.

Cái miệng nhỏ nhắn khẻ nhếch, gương mắt trắng nõn điểm chút đỏ, để cho người muốn một ngụm hôn lên.

Hạ Kiều Yến đúng là làm như vậy.

Anh cúi người xuống, trong lúc Tần Dĩ Duyệt giật mình sững sờ chậm rãi để sát vào môi cô.

Tần Dĩ Duyệt trừng to mắt, trong đầu cuối cùng vẫn còn chút thần trí, trong lòng vừa khẩn trương lại vừa chờ mong.

Ngay lúc hai người sắp hôn, Tần Dĩ Duyệt trong dạ dày rất không thoải mái, dùng sức mà nấc một cái.

Vị bia lập tức tràn ngập trong xe.

Hạ Kiều Yến hận không thể một tay vứt bỏ con ma men này khỏi xe.

Anh đen mặt, đeo dây nịt an toàn cho Tần Dĩ Duyệt, tức giận lái xe.

Tần Dĩ Duyệt sờ lên mũi, xấu hổ chết đi được.

"Cái kia, thổ hào, anh muốn cười em, thì cười trong lòng là được rồi, đừng biểu hiện ra. Người ta còn sĩ diện đó."

"Sĩ diện của em đã nhanh rơi sạch sẽ rồi."

"Nghiệp vụ cần mà. Nhã Vi tâm trạng không tốt, với tư cách bạn của cô ấy, uống chút bia vẫn là cần thiết đó."

"Cô ấy tâm trạng không tốt, em không phải nên khích lệ sao? Uống bia có thể giải quyết gì chứ?"

"Rất nhiều chuyện khích lệ không được, nói nhiều hơn sẽ để cho người đó cảm thấy nói chuyện giả tạo mất thôi, chỉ làm cho cô ấy lãng phí, hao tâm tổn trí cùng em lại miêu tả, phân tích một lần con đường cô ấy trải qua lần nữa, rất không có ý nghĩa đấy."

Hạ Kiều Yến thấy vẻ mặt thành thật của cô, "Em cũng từng trải qua sao?"

"Đúng. Chuyện khác em không có cảm giác gì, ấn tượng sâu nhất chính là lúc Chu Tử Dương chia tay với em, khi đó cảm thấy thế giới đều muốn sụp." Tần Dĩ Duyệt hậu tri hậu giác mà mở hai mắt, "Thổ hào, anh không ngại em nói về bạn trai cũ chứ?"

"Tiếp tục."

"Được."