Hạ Kiều Yến đem lái xe đến trong một cái sân đầy sự cổ kính phân biệt mở cửa xe cho ba người.
Sau đó, nắm tay Tần Dĩ Duyệt dẫn đầu đi ở phía trước, dẫn đường cho các cô.
Hai người khéo léo tự nhiên mà chìm vào thế giới riêng, đem Lạc Nhã Nhĩ và Tiểu An đi ở đằng sau làm cho hâm mộ ghen ghét hận chết mất.
Tiểu An yên lặng mà lấy điện thoại di động ra, hung hăng mà chụp mấy tấm hai người tay trong tay.
Cô nhận ra rằng chị Tần của cô dù có đứng cùng một người đàn ông như Hạ Kiều Yến thì cũng có thể sóng vai đứng chung một chỗ. Không hề lép vế chút nào, không khỏi quỳ lạy không thôi.
Hạ Kiều Yến trực tiếp đi đến một căn phòng phủ lên thảm nền Tatami. Trên đó để một cái bàn trà nhỏ bàn trà.
*Tatami là một loại sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng.
Trên bàn trà nhỏ đó đặt một bộ ấm trà tinh xảo, trang nhã và cùng các loại bánh ngọt tinh tế nhỏ nhắn.
Hạ Kiều Yến giải thích: "Đồ ăn còn mấy phút nữa mới xong. Anh pha cho các em một tách trà trước."
Tiểu An hai mắt tỏa ánh sáng mà nhìn Hạ Kiều Yến.
Ngay lúc Hạ Kiều Yến buông tay Tần Dĩ Duyệt, cô ôm lấy Tần Dĩ Duyệt, nhịn không được gào khóc, kêu gào."Chị Tần, trước hết để cho em ôm một phát. Bằng không thì em sẽ nhịn không được ôm lấy Hạ tổng của em đấy."
Tần Dĩ Duyệt hướng Hạ Kiều Yến giương lên cái cằm, "Muốn làm thì cứ làm. Chị có ngắn em đâu mà."
"Em không dám." Tiểu An nhìn Hạ Kiều Yến cách vài bước, kinh hãi mất rồi.
"Vậy thì đừng gào nữa."
Hạ Kiều Yến mỉm cười nghe hai người nói chuyện.
Quả nhiên là cấp trên có dạng gì, thì cấp dưới có dạng đó.
Anh đem trà đặt tới trước mặt ba người, "Nếm thử xem."
Tiểu An ngay lập tức choáng váng. Bỏng đến hít hơi mấy lần.
Người cô cũng ổn hơn rồi, da mặt cũng bắt đầu dày hơn. Nói với Hạ Kiều Yến: "Hạ tổng, em sùng bái anh, cũng đặc biệt sùng bái chị Tần. Chị Tần em mỗi ngày gặp, em và anh rất ít khi gặp. Có thể chụp cùng em tấm hình, đem khoe với fans nhỏ được không ạ?"
"Được thôi."
Tiểu An lập tức rất nhảy đến ở một bên của Hạ Kiều Yến, ở sau lưng Hạ Kiều Yến dựng lên kiểu giơ tay chữ V.
Tần Dĩ Duyệt cầm điện thoại chụp cho hai người vài tấm hình."Hai người đổi tư thế đi. Tiểu An, tạo kiểu của em y hệt như trẻ con nhưng thêm bệnh ngốc vậy, cần phải thay đổi."
Tiểu An lập tức vô liêm sỉ khoác cánh tay Hạ Kiều Yến, cười đến không thấy tổ quốc.
Tần Dĩ Duyệt lại cho cô không ít ảnh chụp, mới lên tiếng: "Được rồi, tranh thủ thời gian buông tay, bớt chiếm tiện nghi chồng chị."
"Chị Tần, chị trở mặt nhanh quá đó." Tiểu An bất mãn mà kêu to.
"Chồng chị người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, phải xem trọng."
Tiểu An không quan tâm cô, nhưng vẫn rất nhanh mà đem vị trí bên người Hạ Kiều Yến tặng lại cho Tần Dĩ Duyệt, chính mình cầm lấy điện thoại nhìn ảnh chụp rồi.
Chính cô xem còn không sao, còn lôi kéo Lạc Nhã Nhĩ ở một chỗ xem, vừa nhìn vừa nói: "Hạ tổng của tôi quả nhiên 360 độ không góc chết, loại mặt mũi người qua đường như tôi cũng được đề cao thêm mấy bậc."
Lạc Nhã Nhĩ ánh mắt dán trên mặt Hạ Kiều Yến, nhìn mặt mày tuấn lãng, ánh mắt mỉm cười, trong lòng một mảnh rung động.
Hạ Kiều Yến thừa dịp Tiểu An xem ảnh chụp rồi, vụиɠ ŧяộʍ nhéo nhéo lòng bàn tay Tần Dĩ Duyệt, thấp giọng nói: "Hài lòng chưa?"
"Cảm ơn thổ hào phối hợp." Tần Dĩ Duyệt dùng âm thanh giống như Hạ Kiều Yến mà trả lời.
Đồ ăn rất nhanh đã bày lên, mỗi món đồ ăn, sắc vị đều đủ, bày biện vô cùng tinh xảo, để cho người nhìn đặc biệt thấy cảnh đẹp ý vui.
Trên bàn cơm, Hạ Kiều Yến ngẫu nhiên chia thức ăn cho ba người các cô, ngẫu nhiên giới thiệu một chút về các món ăn.
Không tận lực ở trước mặt các cô tạo cảm giác tồn tại, cũng sẽ không khiến người cảm thấy vắng vẻ.
Một bữa cơm nhanh chóng đem con mắt Tiểu An biến thành những vì sao.
**
Ăn cơm trưa xong, vừa về tới bệnh viện, Tần Dĩ Duyệt đã bị bác sĩ trưởng xách đến văn phòng rồi.
"Thầy, tình huống là như thế nào ạ?"
"Mạc Mộ Trầm muốn gặp con."
"Gặp con làm gì? Kỹ thuật không được, tính tình cũng không tốt. Có thể làm cho thân thể của anh ta không đau, hay là làm thuận lòng thôi?"
"Con hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?" Thầy cô khẽ nói, ném cho Tần Dĩ Duyệt một trang giấy, "Ở trên là số phòng bệnh của Mạc Mộ Trầm, con tự đi đi."
Tần Dĩ Duyệt nhận lấy tờ giấy, nhìn lướt qua, "Tính anh ta ra sao ạ?"
"Tự con đi cảm nhận là sẽ biết."
"Chậc chậc chậc, xem ra không ít lần bị Mạc Mộ Trầm trợn tròng trắng dọa rồi. Được thôi, con trong lòng đã có chuẩn bị." Tần Dĩ Duyệt nói xong cũng đi ra ngoài.
Bác sĩ trưởng ở sau lưng bổ sung nói: "Thông minh khéo léo một chút, biết không? Chớ ngu đứng đấy để cho người ta mắng."
"Đã biết, hắn dám mắng con, con liền gọt hắn!"
Bác sĩ: "..."
**
Tần Dĩ Duyệt chậm rãi đi đến tầng cao nhất bên khu nằm viện.
Tầng cao nhất đều là phòng bệnh VIP, một nửa phòng bệnh, một nửa vườn treo, không khí không tệ, lại thuận tiện người bệnh giải sầu.
Tần Dĩ Duyệt đi đến cửa phòng bệnh Mạc Mộ Trầm, nhẹ gõ vài cái lên cửa phòng, "Mạc tiên sinh, xin chào. Tôi là bác sĩ Tần Dĩ Duyệt của bệnh viện, tôi có thể đi vào không?"
Trong phòng bệnh, yên tĩnh im ắng.
Tần Dĩ Duyệt lại lặp lại một lần, mới nghe được bên trong truyền đến âm thanh lạnh như vụn băng, "Vào đi!"
Tần Dĩ Duyệt đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là phòng bệnh loạn thành đoàn.
Chăn bông, bình nước ấm, đồ ăn vân vân, đồ đạc đều rơi lung tung, kèm thêm Mạc Mộ Trầm cũng ngã ở bên giường, nạng đặt kế anh hơn ba mét.
Mạc Mộ Trầm nửa bên mặt bị băng gạc bao lấy, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt hoàn hảo.
Con mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Tần Dĩ Duyệt, ánh mắt hận không thể biến thành đao đâm chết Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt đối với ánh mắt của anh nhìn như không thấy, bỏ qua tổn thương trên chân, bước nhanh đi đến trước mặt Mạc Mộ Trầm, "Mạc tiên sinh, tôi đỡ anh dậy."
"Cô tới xem chuyện cười sao?"
"Tôi còn không có rãnh như vậy." Tần Dĩ Duyệt xoay người muốn đem Mạc Mộ Trầm đỡ lên, "Trên mặt đất lạnh, anh không nên ngồi lâu."
Mạc Mộ Trầm bỏ qua tay của cô, "Cút!"
"Anh bảo tôi đến tôi liền đên, bảo tôi cút tôi liền cút chắc? Bác sĩ chúng tôi trong mắt anh sai bảo dễ dàng như vậy hả?" Tần Dĩ Duyệt cười nói.
Nói xong, cô cũng không để ý Mạc Mộ Trầm kinh ngạc cùng giãy dụa, đi ra phía sau anh, chặn ngang tay từ phía sau đem anh nửa ôm mà kéo lên, nhẹ chân nhẹ tay đặt tới trên giường.
Một bên ôm còn một bên thở hồng hộc nói: "Anh bây giờ bị thương, nhiệm vụ thứ nhất là dưỡng thương. Phẫn nộ, bất bình, hận, những cảm xúc này đều để qua một bên. Anh còn là một minh tinh, rất nhiều người đều chú ý anh, đã ở đây chờ mong anh khôi phục, lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt truyền thông. Anh không phối hợp bác sĩ trị liệu, đối với anh chỗ tốt một chút cũng không có."
Tần Dĩ Duyệt cũng mặc kệ Mạc Mộ Trầm nghe hay không nghe, tiếp tục nói: "Anh khả năng cảm thấy những việc này rất không may, nhưng là có một điểm rất may mắn. Anh có thể ở trong hai giờ sau khi bị thương, liên lạc được với viện trưởng. Kỹ thuật của viện trưởng, anh có lẽ có lòng tin, ông ấy sẽ không để cho trên mặt của anh lưu lại vết sẹo nào, sẽ để cho anh dùng tư thái lúc trước một lần nữa trở về. Nếu như anh không cách nào phối hợp, viện trưởng kỹ thuật cho dù có hoàn mỹ, cũng không có cách nào giúp nha. Có rất nhiều người đều không có may mắn như vậy đâu."
"Ai bảo cô nói những điều này?!" Mạc Mộ Trầm ánh mắt âm u, như chim ưng bình thường gắt gao giữ trên mặt Tần Dĩ Duyệt.
"Tự tôi muốn nói đấy. Cuộc phẫu thuật của anh tôi cũng đã thấy, viện trưởng cùng bác sĩ trưởng đối với miệng vết thương của anh xử lý rất đúng chỗ. Anh chỉ cần phối hợp trị liệu, không có vấn đề gì. Tôi tin tưởng anh cũng hiểu rõ điểm này, nhưng vì cái gì anh bây giờ lại muốn làm cho quá trình trị liệu của anh càng thêm đau khổ vậy? Anh cảm thấy như vậy rất có cảm giác tồn tại, hay là muốn nhờ sự kiện lần này mà để lại một vết sẹo làm kỷ niệm?"