Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 55: Hạ Kiều Yến, anh dám cười em!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hạ Kiều Yến cầm một ly sữa bò cùng một đĩa nhỏ đựng táo đỏ chưng lên lầu, thì liền nhìn thấy ai đó đã dùng chăn đem mình che từ đầu đến chân rồi.

Anh buồn cười mà đi đến bên giường, "Em chỉ như vậy đã buồn bực muốn chết rồi. Không biết như thế anh có bị tính là mưu sát không nhỉ?"

"Có đó." Tần Dĩ Duyệt giọng nói không rõ ràng từ trong chăn bông phát ra.

"Không phải chỉ là nhìn băng vệ sinh của em thôi sao? Có nhiều việc đại sự, trong lòng không thể đổi hướng chú ý đến những việc đó sao?"

"Không thể!" Tần Dĩ Duyệt dừng một chút, quát: "Hạ Kiều Yến. Anh rõ ràng dám cười em?!"

Hạ Kiều Yến nhịn khóe miệng sắp thành hình cung, "Không cười thì không cười, em mau ra đây nào."

Chăn bông như trước vẫn không nhúc nhích.

"Không phải anh nói chứ, bác sĩ Tần, tuổi tâm lý của em như vậy, thật sự có thể chữa tốt bệnh hả?"

Tần Dĩ Duyệt mạnh mẽ đem chăn xốc lên. Tức giận mà trừng mắt Hạ Kiều Yến, hận không thể xông đi lên bóp cổ của anh rồi lắc lắc, tốt nhất là lắc đến khi anh mất đi ký ức.

Hạ Kiều Yến nhịn không được thò tay nhéo nhéo

cặp má tròn trịa."Tại sao anh lại càng ngày càng thấy em giống như trẻ con vậy nhỉ?"

Tần Dĩ Duyệt ngồi xếp bằng ngồi trên giường. Ăn táo đỏ chưng trong đĩa nhỏ, không muốn để ý đến anh.

"Nhưng mà, bộ dạng này của em đáng yêu hơn nhiều."

"Đừng nói chuyện với em, em hiện tại không muốn để ý với anh."

"Anh để ý em là được rồi."

"Da mặt anh dày như vậy. Nhân viên của anh có biết rõ không đấy?"

"Đối với vợ anh thì da mặt có chút dày cũng có là cái gì." Hạ Kiều Yến không để ý nói.

Tần Dĩ Duyệt nghe vậy thiếu chút nữa một ngụm cắn đứt ngón tay của mình, cô la một tiếng, vội vàng đem ngón tay lấy ra.

May là không có chảy máu.

Hạ Kiều Yến im lặng mà sờ lên tóc của cô. Nhíu nhíu mày, "Tóc của em còn chưa khô đâu đó, khô rồi mới được ngủ tiếp."

"Đêm nay bị kí©h thí©ɧ quá độ rồi, không có

tâm tình."

"Ý là muốn anh giúp em?"

"Anh muốn làm như vậy, em như thế nào không biết xấu hổ mà phản đối chứ." Tần Dĩ Duyệt cười tủm tỉm nói.

Hạ Kiều Yến quay người đi vào phòng tắm lấy máy sấy tóc.

Tần Dĩ Duyệt thấy anh thật sự đi lấy, lập tức hoảng rồi, vội vàng nói: "Em nói giỡn đấy."

"Em đúng là

rãnh rỗi."

"Em ăn xong sẽ sấy. Em vừa ăn táo đỏ, vừa sấy sấy tóc, hình ảnh đẹp quá, em chịu không được."

Hạ Kiều Yến không có nói cái gì nữa, cầm quần áo mới sau đó đi vào phòng tắm.

Tần Dĩ Duyệt ăn lấy táo đỏ, ánh mắt lại trộm liếc hướng Hạ Kiều Yến.

Trong lòng vang lên lúc Hạ Kiều Yến nói cô càng lúc càng giống trẻ con.

Cô cho tới bây giờ không có cảm thấy trên người có tính trẻ con đâu.

Cô cùng bạn cùng lứa tuổi, nếu so sánh với nhau là tương đối trưởng thành sớm hơn đấy, trái lại mẹ của cô so với cô càng giống trẻ con hơn.

Cô từng một lần hâm mộ tính cách của mẹ và Tiểu An, mang theo cảm giác ngây thơ, dí dỏm không ai có thể phiền chán.

Không nghĩ tới, có một ngày lại có người nói

cô như trẻ con.

Cảm giác này thực sự không phải một lời bình thường có thể nói hết.

Tần Dĩ Duyệt đợi Hạ Kiều Yến đi tắm rửa, chiến hết đĩa táo đỏ chưng và ly sữa bò, sau đó rất nhanh sấy khô tóc, tựa ở đầu giường xem bệnh án, miễn cho Hạ Kiều Yến đi ra, hai người trừng mắt lẫn nhau sẽ vô cùng xấu hổ.

Hạ Kiều Yến tắm xong thì đi ra.

Nhìn thấy Tần Dĩ Duyệt đã đem sữa bò uống hết, táo đỏ cũng đã ăn xong, nên cầm ly cùng đĩa nhỏ, đem xuống dưới lầu.

Tần Dĩ Duyệt lập tức 囧 bối rối.

Cô đã quên mấy chuyện này đó.

Hạ Kiều Yến không có hai phút thì đã đi lên, từ trong tủ quần áo cầm gối cùng chăn ra.

Chuẩn bị xong, liền xốc chăn định trèo lên giường.

Tần Dĩ Duyệt một mực dùng ánh mắt liếc qua động tác của anh, tâm trạng căn bản không có đặt lên trên cuốn sách mà cô đang cầm trên tay.

Hạ Kiều Yến ngồi dựa vào đầu giường, nói: "Bố em hai ngày này sẽ đi ra, em nhớ phải nói cho mẹ một tiếng, đừng để cho bà ấy lo lắng."

Tần Dĩ Duyệt quay đầu nhìn anh, "Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công việc của ông ấy sau này sao?"

"Tất cả chứng cớ đều không có thành lập, tự nhiên sẽ không có ảnh hưởng đến ông ấy."

Tần Dĩ Duyệt nhẹ nhàng thở ra, "Thổ hào, cám ơn anh. Em phát hiện gả cho anh thật là tốt."

Hạ Kiều Yến bật cười, "Còn có lợi nhuận nữa đấy, em có muốn thử một chút hay không?"

"Không cần không cần, lại tiếp tục nữa, em sẽ bị sét đánh đấy. Như vậy là được rồi!"

"Ngủ đi. Thứ bảy chúng ta quay trở lại nhà của em chúc mừng bố em về nhà, buổi tối lại quay lại nhà chính, thứ Hai buổi sáng rồi trở về."

"Được."

Hạ Kiều Yến thấy cô đặt sách xuống rồi, thì liền tắt đi ánh đèn lớn của phòng, chỉ chừa ánh sang của một cái đèn ngủ.

Trong phòng tối xuống, Tần Dĩ Duyệt đã cảm thấy thần kinh dần dần căng cứng.

Đang lúc cô đang phân vân là muốn trở mình hay là không trở mình, cô nghe được một tiếng báo tin nhắn rất nhỏ.

Không phải là điện thoại của cô, nhưng điện thoại của Hạ Kiều Yến lại ở trên cái tủ nghiêng đầu giường gần cô.

Tần Dĩ Duyệt thò tay cầm lấy điện thoại, mặc dù không có ý muốn quan tâm đến việc riêng tư, nhưng vẫn nhìn đến cái tên trên màn hình.

Ôn Hân Mạt!

Tần Dĩ Duyệt tay run lên, thiếu chút nữa bị điện thoại nện vào mặt.

Hạ Kiều Yến nhanh tay lẹ mắt mà cầm lấy điện thoại, nhìn tin nhắn bên trên, liền đưa di động đặt tới cái tủ nghiêng trên đầu giường rồi.

Tần Dĩ Duyệt trừng mắt nhìn, dứt khoát không thèm nghĩ người phụ nữ Ôn Hân Mạt này nữa.

Lúc cô cảm thấy có thể vui sướиɠ vì kết hôn cùng Hạ Kiều Yến, Ôn Hân Mạt xuất hiện;

cô cùng Hạ Kiều Yến lần đầu tiên chính thức trên ý nghĩa cùng giường chung gối, Ôn Hân Mạt lại lộc cộc nhảy ra.

Thời gian chuẩn xác đến vậy cô cũng chẳng thể nào nắm được đâu.

Mà hai lần lật mặt như thế này, là trùng hợp, hay là Hạ Kiều Yến muốn nói cho cô biết hay sao?

Vừa nghĩ tới ví dụ thứ hai, Tần Dĩ Duyệt trong lòng có chút buồn phiền.

**

Tần Dĩ Duyệt cứ nghĩ là mình sẽ mất ngủ hoặc gặp ác mộng gì đấy.

Không nghĩ tới, rõ ràng là một giấc ngủ thơm ngào ngạt tới hừng sáng.

Lúc cô chạy xuống dưới lầu, Tiểu Bảo đã cùng Xa Luân trong sân vui sướиɠ chạy nhảy tung tăng rồi.

Hạ Kiều Yến thì đang ở bên cạnh bàn ăn điểm tâm.

Tần Dĩ Duyệt gãi gãi đầu, "Thổ hào, chào buổi sáng. Anh dậy rồi tại sao không gọi em một tiếng."

"Em ngủ say như heo, ai kêu em tỉnh được chứ."

Tần Dĩ Duyệt trấn định tự nhiên mà kéo cái ghế ngồi xuống, "Làm ơn sau này, lúc mà nói mấy câu ác độc như vậy, thì hãy nhớ em vẫn là phụ nữ đó."

"Không có nhìn ra."

"Anh sáng sớm cứ kí©h thí©ɧ em như vậy, phù hợp sao?" Tần Dĩ Duyệt vừa nói vừa cắn một miệng lớn sandwich, cố ý rất thô lỗ mà nhai lấy, trừng mắt nhìn Hạ Kiều Yến.

Hạ Kiều Yến mở mắt lườm lại, "Không kí©h thí©ɧ em, còn có thể kí©h thí©ɧ ai."

"Hừ!"

"Em hừ cái gì chứ, anh cho em hừ sao?"

"Em ngay cả quyền hừ cũng không có?"

"Không có!"

Tần Dĩ Duyệt tức giận mà ăn một trứng gà, xem nó như Hạ Kiều Yến mà nhai lấy nhai để.

Người đàn ông này, tối hôm qua cho cô thấy tin nhắn của bạn gái trước, hiện tại lại kí©h thí©ɧ

cô.

Hạ Kiều Yến đem chén đĩa đồ ăn anh vừa ăn xong mang vào phòng bếp, sau đó không có nhìn Tần Dĩ Duyệt liền đi ra ngoài.

Tần Dĩ Duyệt yên lặng tiêu diệt đồ ăn còn ở trên bàn, sau đó đi làm.

**

Trên đường cái trống trải, không có xe nào chạy.

Hạ Kiều Yến đem tốc độ xe đề đến cao nhất, rất nhanh đi qua đường núi vào sáng sớm.

Đường cong của cái cằm đẹp mắt căng cứng, biểu hiện ra chủ nhân của nó giờ phút này tâm tình cũng không tốt.

Rất muốn mở cái đầu của cô ngốc kia xem thử bên trong rốt cuộc là chứa thứ gì.

Cô rõ ràng thấy được tên của Ôn Hân Mạt, nhưng lại một chút cũng không hỏi anh.

Thì ra cô căn bản không có xem đó là vấn đề.

Người phụ nữ này có phải là EQ, IQ đều bị chó gặm mất rồi không hả?!

Những người phụ nữ khác nếu gặp chuyện này hận không thể xông lên, cô thì hay rồi, có trong thẻ 200 triệu cũng không động đậy tí gìt, mỗi ngày cùng anh cười đùa tí tửng, cũng không động não, ngẫm lại làm như thế nào mà có thể hấp dẫn anh chứ.

Hạ Kiều Yến nghĩ tới đây, có cảm giác mình thật là ngu ngốc.

Người phụ nữ đó sẽ hấp dẫn người?

Thái dương theo phía tây mà giật giật lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »