Lâu chủ kể được một nữa liền đem địa chỉ của bài đăng trên diễn đàn y học gửi đến.
Trước đó bài viết chỉ truyền nhau trong phạm vi của các bác sĩ và những người chăm sóc sức khỏe, đại chúng cũng không biết, trải qua bài tuyên truyền của lâu chủ. Mạng lưới trên mạng ít ai là không biết đến.
Ngoại trừ lời văn do kinh nghiệm bên ngoài của lâu chủ, cũng không có thiếu ảnh chụp.
Ảnh chụp là khuya ngày hôm trước cùng ngày hôm qua, Hạ Kiều Yến có mặt ở trong tấm ảnh không phải quá rõ ràng. Nhưng người quen chỉ cần nhìn qua liền nhận ra đó là anh.
Một tấm là ảnh anh mở của xe cho một người phụ nữ, một ảnh khác là ở trong cùng ngày hôn lễ ôm người phụ nữ đó.
Tần Dĩ Duyệt nhìn trang phục của người phụ nữ đó. Lại nhớ tới cô gái đứng cạnh hồ nước.
Cô ta là người để lại dấu môi trên cổ áo Hạ Kiều Yến?
Ý nghĩ này mới từ trong đầu Tần Dĩ Duyệt lướt qua.
cô liền thấy điện thoại trong tay bị người rút đi.
Tần Dĩ Duyệt ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, nói: "Anh đã để người xóa topic đó rồi. Sẽ không mở rộng ảnh hưởng đâu."
"Bạn gái trước của anh gây hấn với tôi, tôi có cần cho cái phản ứng không nhỉ?"
"Em khi nào thì lại nhàm chán như vậy rồi hả?" Hạ Kiều Yến trả lại điện thoại cho cô.
"Không phải tôi nhàm chán, lúc tôi xem bài viết cảm thấy cô ta thật là đáng thương đó. Hiện tại nghĩ lại. Phát hiện cô ta đáng thương. Tất có chỗ đáng hận."
"Ah?"
"Nếu như cô ta hiểu rõ anh, cô ta sẽ không ở ngay lúc anh vừa kết hôn mà bôi đen tôi. Cô ta nên đợi một đoạn thời gian nữa mới bôi đen, ngược lại sẽ càng hiệu quả hơn. Giả thiết tôi là người thứ ba xen vào tình cảm của hai người.
Anh lại cùng bố mẹ anh tổ chức một cái hôn lễ mà toàn bộ Tần thành ai ai cũng biết đến. Cái này ít nhất nói rõ. Mấy người các anh là đã đồng ý chuyện hôn nhân này. Nếu như anh quan tâm cô ta, anh là sẽ không đem hôn lễ tổ chức đến mức mỗi người ai cũng biết về nó. Trên mạng cũng sẽ không xảy ra sự xuất hiện của nhiều video cùng ảnh chụp trong lễ kết hôn của chúng ta. Còn một điều là, cô ta ở thời điểm này bôi đen tôi. Anh cho dù không thích tôi, nhưng cũng sẽ vì Hạ gia cùng tập đoàn Hạ thị anh cũng sẽ đem những lời bàn tán không tốt này đè xuống, sẽ không ngồi đợi tôi bị đen đến thương tích đầy mình."
"Tiếp tục." Hạ Kiều Yến có chút hăng hái nói.
"Cô ta vẫn còn bài viết thảo luận việc tôi chỉ là một người phụ nữ có gia cảnh bình thường. Cô ấy nếu đem điểm này làm biến mất, cư dân mạng còn có thể đem tôi nói thành thảm hại hơn một chút. Nhưng cô ta không có làm vậy, ngược lại lần nữa cường điệu gia cảnh bình thường, diện mạo cũng bình thường của tôi. Nhưng mà, có vẻ cô ta đã quên rằng đám cư dân mạng đó phần đông đều giống như tôi, bị cô ta tuyên truyền như vậy, cư dân mạng ngược lại sẽ đứng về phía tôi. Bọn họ sẽ nhớ tôi chính là cô bé lọ lem phiên bản đời thực, không cẩn thận liền chập choạng biến thành Phượng Hoàng, sẽ cảm thấy tôi nhất định là có cái gì đó đặc biệt mới có thể được đến người như anh yêu thương đến vậy, bọn họ sẽ chính mình não bổ, tự nghĩ ra một cái kịch bản yêu hận tình thù."
"Em xác định bọn họ sẽ càng không thêm bôi đen em sao?"
"Đen sẫm càng khỏe mạnh, hơn nữa anh cũng sẽ không cho bọn họ cơ hội này." Tần Dĩ Duyệt sau khi nói xong nở nụ cười vô sỉ, "Anh có muốn nói cho cô ta biết, cách làm này của cô ta thật sự ngu xuẩn, lần sau đổi lại cách tốt hơn để xử lý, đối phó tôi không?"
Hạ Kiều Yến thò tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ đắc chí, "Nếu phần lớn người phụ nữ nào cũng có logic như em, thì sẽ không có nhiều chuyện ngu ngốc như vậy xảy ra nữa rồi."
"Cảm ơn thổ hào khích lệ. Sau này anh ngoài miệng khen ngợi được rồi, đừng véo mặt tôi, dễ để lại nếp nhăn."
Nói xong, cô vỗ nhẹ lên tay Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến biết nghe lời phải mà thu tay lại, đầu ngón tay còn lưu lại xúc cảm của da thịt trơn mềm, giống nhưng trong tưởng tượng của anh.
"Em đã nói như vậy, anh lại để cho người đã xóa bài viết đó đi khôi phục lại nhé?"
Tần Dĩ Duyệt khóe miệng co rút, "Đừng, anh xóa liền xóa, ngàn vạn lần đừng khôi phục. Nói như vậy tôi sẽ rất mất mặt đấy, vừa được gả đến, liền hướng toàn bộ thế giới công bố rằng tôi ở nhà của anh không được yêu thương gì cả, tôi sẽ bị ném đá đó."
Hạ Kiều Yến mặc kệ cô..., "Xuống lầu uống trà chiều, nhanh không thì nguội mất."
"Đến gần năm giờ rồi còn uống trà chiều? Buổi tối không cần ăn cơm sao?"
"Ăn xong cùng đi vận động, miễn cho em lại bị người vừa đẩy liền đổ."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Cô có cảm giác bị Hạ Kiều Yến khinh bỉ.
**
Sau buổi trà chiều phong phú, Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo lên lầu thay quần áo thể thao.
Hai người thay đồ xong, lại nhìn đến Tần Dĩ Duyệt vẫn còn mặc một bộ đồ nghỉ ở nhà, một lớn một nhỏ liền tay khoanh trước ngực nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt lúc này mới hậu tri hậu giác mà kịp phản ứng, "Em cũng phải đi?"
"Chứ em nghĩ sao nữa?" Hạ Kiều Yến giọng nhàn nhạt.
"Thật có lỗi thật có lỗi, vừa mới bắt đầu nghiệp vụ không được thuần thục, mong hai thổ hào đừng ghét bỏ." Tần Dĩ Duyệt gượng cười, hấp tấp đi lên lầu.
Sau khi vào phòng, nhìn thấy trên giường một bộ đồ thể thao giống hệt bộ mà Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo mặc, cô vô lực mà liếc mắt, động tác rất chập choạng ôm quần áo đi đến phòng thay quần áo thay.
Tiểu Bảo có vẻ rất thích chuyện người một nhà mặc quần áo giống nhau, một mực cười tủm tỉm, một bên chạy bộ còn một bên cầm gậy selfie chụp ảnh.
Bộ dạng nhỏ vô cùng vui vẻ.
Tần Dĩ Duyệt thỉnh thoảng cũng phối hợp với nhóc mà chụp.
Chính cô phối hợp thôi thì còn chưa đủ, còn kích động trực tiếp úp sấp trên người Hạ Kiều Yến.
Sau khi úp sấp trên người Hạ Kiều Yến,
cô đã cảm thấy tư thế này có chút ngượng ngùng.
Tiểu Bảo thấy thế cũng học bộ dáng của cô, úp sấp người đè lên người của cô, căn bản chưa có cơ hội cho cô đứng thẳng người.
Hạ Kiều Yến im lặng mà nhìn hai người trên lưng, cầm lấy gậy selfie của
Tiểu Bảo,
lấy cái tư thế này mà chụp vài tấm hình.
Chụp xong hết rồi, anh tức giận mà nói: "Hai vị, nằm sấp rất thoải mái, phải không?"
Tần Dĩ Duyệt cười hắc hắc hai tiếng, đứng thẳng người, "Cảm giác cũng không tệ lắm."
Cô nhận gậy selfie, lấy điện thoại trên gậy xuống, "Cùng hai người đẹp trai ở một chỗ chụp ảnh, giá trị nhan sắc của em cũng đi theo đề cao mấy cấp bậc."
Tiểu Bảo ở một bên nặng nề mà gật đầu, viết: "Mẹ, mẹ rất đẹp."
"Cảm ơn bảo bối khích lệ, mẹ sẽ tranh thủ trở nên đẹp hơn."
Ba người một đường đi bộ chậm rãi, thấy nơi có phong cảnh đẹp liền chụp ảnh, đã nói rồi đấy, vận động cứ thế mà biến thành tản bộ.
Nhưng vận động kiểu này đối với người nhiều năm làm ở văn phòng như Tần Dĩ Duyệt vẫn có chỗ tốt,
cô từ khi có xe, cơ bản không có vận động gì nhiều.
Trước đây còn có thể đi bộ từ nhà đi đến trạm xe buýt ngồi xe bus, hiện tại vận động chỉ còn lại đoạn từ bãi đỗ xe đi đến văn phòng làm việc.
Đi theo Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo chạy một vòng, tinh thần sảng khoái không ít.
Đi đến cuối cùng Tiểu Bảo chầm chậm rớt lại phía sau.
Nhóc nhìn đống ảnh chụp hôm nay, chọn lấy ba tấm thích nhất, sau đó đăng nhập Weibo chính thức của tập đoàn Hạ thị, đem hình ảnh đăng lên, cap ghi: "Tôi. Baba. Mẹ."
Đăng xong, nhóc vẻ mặt bình tĩnh mà Logout.
Dám bôi đen Tiểu Duyệt Duyệt nhà nhóc, cũng không nhìn một chút sau lưng Tiểu Duyệt Duyệt là ai, đúng là chán sống!
**
Ở biệt thự ngây người một tuần lễ, Tần Dĩ Duyệt phát hiện muốn thích ứng cuộc sống như vậy cũng không khó.
Hạ Kiều Yến cùng Tiểu Bảo sinh hoạt rất có quy luật.
Sau bữa sáng sẽ đi tản bộ một giờ, 9:30 vào phòng sách học tập, làm việc; 11:30 đến 12h xuống lầu ăn cơm trưa, tiêu cơm sau nghỉ trưa một giờ hoặc nửa giờ; hai giờ rưỡi đến 4:30 học tập, làm việc tiếp, sau đó là trà chiều cùng vận động; khoảng chín giờ rưỡi đêm Tiểu Bảo đến giờ ngủ.