Chương 2: Bên kia trả tiền quá nhiều

Edit: Ryon

Từ đầu đến cuối, không ai chú ý tới phía sau Trần Thi Kỳ còn có một người.

Cô giống như là tàng hình, nên dễ dàng bị xem nhẹ.

Nhưng khi đứng ra chỗ có ánh sáng, lại khiến người khác kinh ngạc, kì lạ, vì sao vừa rồi không nhìn thấy cô.

Là một cô gái có dung mạo không hề tầm thường.

Tóc ngắn ngang vai, một thân tây trang, sạch sẽ gọn gàng...... Ngũ quan mềm mại đáng yêu, vì khí chất quá mức sắc bén mà làm nét đáng yêu này không còn sót lại chút gì, chỉ trưng ra một bộ mặt thanh lãnh.

Ở nơi hỗn tạp này, nhìn thấy một cô gái như vậy có chút đột ngột.

Bạn bè bên cạnh Triệu Cảnh Hàng hai mắt sáng ngời, tuy kiêng kị sắc mặt muốn ăn thịt người của anh ta, vẫn nhịn không được hỏi: "Đây là ai? Người đẹp, em là ai?"

Thẩm Thu không quan tâm việc trả lời, lập tức hướng Triệu Cảnh Hàng nói: "Thực xin lỗi tiên sinh! Không cẩn thận làm bẩn quần anh, nếu muốn, tôi có thể giúp anh lau sạch sẽ."

"Cô lau như thế nào?" Tròng mắt Triệu Cảnh Hàng đen kịt, mang theo cuồng phong mưa bão.

Thẩm Thu tạm dừng, nói: "Anh cứ nói, hay anh cởi ra, tôi đi rửa sạch."

Ngón tay Triệu Cảnh Hàng miết lá bài, một ván bài tốt bị quấy rầy đã khiến anh bất mãn, bây giờ ống quần lại dán sát vào da thịt, dính nhớp khó chịu, càng làm anh bực bội hơn.

"Cô muốn tôi cởϊ qυầи......?" Ngữ điệu kéo dài, tràn đầy trào phúng.

Thẩm Thu: "Tôi trước tìm cho anh một bộ đồ mới để thay."

"Tôi muốn ngay tức khắc, làm sao bây giờ?" Triệu Cảnh Hàng hơi cúi người, con ngươi khoá chặt người không bỏ.

Thẩm Thu hỏi: "Anh cảm thấy, phải làm sao?"

"Cảnh Hàng! Thực xin lỗi! Đều tại cô gái kia ném đồ loạn xạ, nếu không thì vệ sĩ của em sẽ không cản lại......" Trần Thi Kỳ thấy bầu không khí không đúng, vội vàng đánh tan loại quỷ dị này.

Cô ta ngồi xuống cạnh chân Triệu Cảnh Hàng, ngửa đầu, hoàn toàn là bộ dạng phục tùng: "Để em lau cho anh, anh muốn như thế nào, em liền lau như thế ấy."

Nũng nịu, một câu hai nghĩa, người nghe đều hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.

Ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Thu cuối cùng cũng thu hồi, Triệu Cảnh Hàng nhìn Trần Thi Kỳ, khoé môi giương lên: "Cô cũng không khác biệt! Lại chạm vào, tôi bẻ gãy tay cô."

Bàn tay Trần Thi Kỳ sắp vươn tới ống quần anh ta, tê cứng dừng lại.

"Vệ sĩ đúng không? Đứng đó làm gì? Không mau qua đây?" Triệu Cảnh Hàng mặt vô cảm nhìn Thẩm Thu.

Cô nghe vậy nhanh chóng đi qua, nhưng không phải đến lau quần mà là kéo Trần Thi Kỳ cách xa Triệu Cảnh Hàng.

Không biết vì sao, cô cảm thấy anh ta không có nói đùa.

Anh ta nói bẻ gãy, chính là bẻ gãy tay thật.

"Tôi còn phải đi tìm quần cho tiên sinh thay nữa." Sau khi kéo Trần Thi Kỳ ra, Thẩm Thu nói.

"Không cần."

"Kia......"

"Thay cái gì, phiền phức." Triệu Cảnh Hàng lười biếng dựa lưng ra sau, lạnh nhạt nói: "Cô ngồi xuống, liếʍ sạch sẽ không phải được rồi sao!"

Trước mặt mọi người, làm chuyện không phải người nên làm.

Đám hồ bằng cẩu hữu* bên cạnh cười ra tiếng, đều xem náo nhiệt, bọn họ không cảm thấy anh làm như thế có vấn đề gì.

*狐朋狗友 Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa.

Thẩm Thu trầm mặc một lát, nói: "Tiên sinh! Quần anh vốn ướt, lại thêm nước miếng không phải càng...... Tôi là nên kêu phục vụ tìm cho anh một bộ để thay đi."

Nói xong, cô xoay người muốn đi ra ngoài.

"Đứng lại! Tôi nói cô nghe không hiểu sao?" Triệu Cảnh Hàng lời nói trầm xuống, đứng dậy bắt lấy cổ tay cô.

Thân thể Thẩm Thu phản xạ có điều kiện, động tác này của anh ta, cô dễ dàng khống chế được.

Triệu Cảnh Hàng bị cô linh hoạt phản kháng làm đau, mắt lạnh đi, nháy mắt đem người kéo lại gần.

Thẩm Thu bị anh túm chặt, ý muốn quăng ngã qua vai đã ngo ngoe rục rịch, nhưng khi nghiêng mắt nhìn gương mặt kia, cô dừng tay lại.

Làm vậy sẽ gặp phiền phức, còn là phiền phức lớn nữa.

Vì thế cô không động đậy, chỉ nắm chặt anh, phòng ngừa mình bị quăng ngã.

Áp chế lẫn nhau, hai người nhìn chằm chằm đối phương, không ai chịu thua.

Tư thế này làm cho khoảng cách hai người dựa sát vào nhau, Thẩm Thu không thấp, cao 1m7, nhưng Triệu Cảnh Hàng chiều cao lại quá mức chất lượng. Chênh lệch này, làm cô có thể ngửi được hương vị lạnh nhạt từ áo sơ mi anh, che giấu hơi thở điên cuồng trong mùi hương thoang thoảng.

"Có thể buông tay không tiên sinh?" Thẩm Thu ngước mắt nhìn anh.

Mọi người trong phòng mắt sáng ngời nhìn lại đây, mặc kệ là kinh ngạc hay xem náo nhiệt, trong lòng đều vì Thẩm Thu mà mặc niệm.

Tính tình Triệu Cảnh Hàng như thế nào, bọn họ đều biết, lần này lửa giận nhất định rất lớn đi.

Lúc này, cô vệ sĩ đó còn thêm dầu vào lửa, quả thực là điên rồi......

Nhưng không ngờ tới, mọi người đều chờ xem tiếp theo cô gái này sẽ bị xử lí thê thảm ra sao... thì điện thoại Triệu Cảnh Hàng vang lên.

Anh lấy điện thoại bằng tay còn lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Thẩm Thu.

"Chuyện gì?"

......

Không biết bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Triệu Cảnh Hàng càng ngày càng kém, cuối cùng thả lỏng tay, lập tức đi ra ngoài.

Có lẽ, Triệu đại thiếu gia có chuyện quan trọng hơn, không rảnh ở chỗ này phát tiết.

"Cô vệ sĩ nhỏ này, rất cừ khôi nha." Nam nhân áo trắng vừa rồi ngồi bên cạnh Triệu Cảnh Hàng đi tới, vỗ vai cô, cười nói: "Hôm nay cô gặp may mắn đó, nếu không...... thật muốn mạng."

Tay Thẩm Thu bị nắm chặt đến tê cứng, có chút đỏ.

Người kia nói: "A... vệ sĩ thời nay ai cũng xinh đẹp như thế sao? Hay là thêm Wechat đi, lần sau tôi tìm cô."

Thẩm Thu bắt chéo tay ra sau lưng: "Ngại quá! Tôi đang trong thời hạn hợp đồng, không được phép trao đổi thông tin cùng người khác."

Anh ta nhìn Trần Thi Kỳ, tiếc nuối nói: "Được thôi! Lần sau nếu thay đổi ý muốn có thể đến đây tìm tôi, tiền lương đảm bảo cao hơn mấy người nghệ sĩ thuê cô."

Sau khi người đàn ông áo trắng rời khỏi, mọi người cũng không ở lại tiếp tục, sôi nổi đứng dậy rời đi.

Thẩm Thu cuối cùng thở ra nhẹ nhõm.

- -------

Trên đường về, Trần Thi Kỳ một câu cũng không nói.

Khi Thẩm Thu đưa người về đến nhà, cô ta mới bùng phát lên: "Cô có cái tật xấu gì? Đắc tội anh ấy, chọc cho người ta không cao hứng! Tôi là đi đến đó giải thích! Cô náo loạn như thế, cái gì cũng chưa nói được!"

Thẩm Thu bình tĩnh đứng một bên, nhìn khuôn mặt Trần Thi Kỳ dữ tợn phát tiết, lười trả lời.

Chờ cô ta gào đến mệt mỏi mà dừng lại, Thẩm Thu mới nói: "Trần tiểu thư! Những lời này vốn dĩ tôi không nên nói, nhưng đêm nay cô trách tôi, tôi vẫn là nên giải thích một câu."

Trần Thi Kỳ đỏ mắt trừng cô.

Thẩm Thu nói thẳng: "Triệu Cảnh Hàng không hứng thú với cô, cho dù đêm nay không có việc này, anh ta cũng không cho cô sắc mặt tốt, mong là cô hiểu được."

Trần Thi Kỳ khẽ run lên, mắt lại càng đỏ.

Nói thật, mấy cái này cô ta đều biết.

Triệu Cảnh Hàng là con cháu thế gia cao không với tới, anh trong vòng này, sinh ra đã ngậm thìa vàng, cô ta với bọn họ căn bản không cùng một loại người.

Vừa rồi không tìm được chỗ phát tiết, nên mới mắng Thẩm Thu.

"Tôi biết trước nay anh ấy không có tình cảm với tôi, nhưng là tôi điên rồi mới còn chút hy vọng...... Anh ấy cho tôi rất nhiều nhân mạch cùng tài nguyên, đã cho...Thật ra, tôi cũng không biết chúng tôi có phải là ở bên nhau hay không? Có đi, anh ấy tặng cho tôi rất nhiều đồ đó...Tôi cũng đối xử tốt với anh ấy, nhưng người ta lại không có lương tâm..."

Trần Thi Kỳ vừa khóc vừa nói đứt quãng, một câu cũng không liền mạch.

Thẩm Thu nghe thấy mà khó hiểu.

Triệu Cảnh Hàng cung cấp nhân mạch, tài nguyên cho người khác, có lẽ bên trong còn có ẩn tình đi.

Còn tặng đồ đạc sao, có thể là kêu trợ lý sắp xếp cho.

Anh ta chơi đùa, khẳng định sẽ không có cái gì gọi là lương tâm.

Nhưng Trần Thi Kỳ khóc cái gì? Chính cô ta quay đầu liền leo kên giường người khác mà.

Sống ở trên đời, mọi người đều là kẻ tám lạng người nửa cân thôi.

- -

Sau khi đưa Trần Thi Kỳ về, Thẩm Thu về tới nhà đã gần 1 giờ sáng.

Ngày mai là thứ bảy, cô bạn cùng phòng Phương Tiêu Tiêu vẫn còn ngồi trong phòng khách xem phim, đang cười hi hi ha ha, nhưng khi thấy Thẩm Thu vào cửa, cô ấy tức khắc liền ngậm miệng.

Hai người không thân thiết, sau khi dọn vào đây, bọn họ nói với nhau chưa quá hai mươi câu.

Nguyên nhân ngoại trừ Thẩm Thu thường xuyên đi công tác bên ngoài, còn lại là vì bạn cùng phòng rất sợ cô.

Thẩm Thu cảm nhận được cô ấy sợ cô, có chút khó hiểu, cô không có thói quen giơ đao múa kiếm ở nhà, cô ấy sợ gì chứ......

Nhưng cô lười đi điều hoà không khí giữa hai người, không nói lời nào cũng tốt, cô không quen giao lưu cùng người khác.

Sau khi gật đầu với cô ấy, Thẩm Thu trở về phòng mình.

Rửa mặt xong, cô mở máy tính xem hộp thư, thấy có hai tin nhắn chưa đọc.

Là "Công ty hữu hạn cố vấn an toàn Duệ Thuẫn" cô đang làm gửi tới. Một cái là nói hợp đồng giữa cô và Trần Thi Kỳ sắp hết hạn.

Lúc trước Trần Thi Kỳ thuê vệ sĩ vì cô ta sợ antifan theo dõi, nên luôn tìm những vệ sĩ tư nhân, hợp đồng chỉ có hai tháng.

Một cái tin khác là nói có người muốn thuê cô làm vệ sĩ tư nhân cả ngày lẫn đêm, là một doanh nhân hơn 50 năm tuổi. Đều đặc biệt là, bưu kiện này không giống mấy cái trước, không viết rõ ràng yêu cầu cần làm gì.

Chỉ viết một chuỗi tiền thuê kinh người.

......

Trưa hôm sau, Trần Thi Kỳ hướng phú thương kia phát tin tức làm sáng tỏ.

Thật giả không quan trọng, người mắng cô ta vẫn còn, phải bảo toàn được số fans hâm mộ.

Buổi chiều hai giờ, Thẩm Thu đến nhà đón Trần Thi Kỳ, ngồi đợi đến khi cô ta làm xong hoạt động của một thương hiệu.

Trần Thi Kỳ tâm trạng không tốt, từ trên đài đi xuống, gương mặt tươi cười liền biến mất.

"Nói với chị Đan tôi có chút mệt nên về trước." Trần Thi Kỳ nói.

Thẩm Thu gật đầu, cùng trợ lý thu dọn đồ đạc, đem lên xe.

"Trần tiểu thư!" Sau khi Trần Thi Kỳ lên xe, Thẩm Thu quay đầu gọi một tiếng.

"Hả?"

"Hợp đồng của chúng ta ngày kia hết hạn! Sau ngày kia, tôi sẽ không ở đây, nếu cô cần vệ sĩ thì nên tìm người khác."

"Thế à...... Tôi sẽ gia hạn hợp đồng."

"Tiếp tục không được, tôi đã nhận nhiệm vụ mới."

Trần Thi Kỳ vừa nhắm mắt lập tức mở ra, tìm được nữ vệ sĩ thích hợp không dễ dàng gì, một tháng gần đây, cô ta rất vừa ý Thẩm Thu.

Làm việc nghiêm túc, không nói nhiều, sạch sẽ lưu loát.

"Tôi nói với công ty cô một tiếng, nhiệm vụ mới giao cho người khác, cô tiếp tục ở cùng tôi."

Thẩm Thu: "Không cần! Là tôi nói công ty đổi người khác cho cô."

Trần Thi Kỳ không nghĩ tới Thẩm Thu cự tuyệt nhanh vậy, có chút bực bội: "Cô có ý gì? Theo tôi không tốt? Không lẽ cô ghét tôi?"

"Không phải." Thẩm Thu hạ giọng, chậm rãi nói: "Là bên kia trả tiền quá nhiều, tôi từ chối không được."