Chương 19: Anh nhàn rỗi

Edit: Ryon

"Triệu tổng! Sao cậu lại tới đây?"

Lúc này, một người vội vàng từ ngoài cửa bước vào, ông ta trực tiếp đi đến chỗ Triệu Cảnh Hàng, duỗi tay cười nói: "Vì sao không nói trước với tôi, suýt nữa là tôi chuẩn bị ra ngoài."

Triệu Cảnh Hàng qua loa bắt tay cùng người đó: "Có chút việc! Phiền ông tới xử lý."

"Cậu nói đi, chuyện gì?"

Triệu Cảnh Hàng nhìn giáo viên chủ nhiệm, bà ấy sững sờ một lát, nhanh chóng nói: "Hiệu trưởng! Là thế này... tôi có gọi điện thoại nói qua với thầy về chuyện của học sinh Chu Thiên Dương và Lữ Bằng lớp tôi..."

Hiệu trưởng nhìn hai cậu học sinh, liền hiểu rõ.

Lúc trước, vì trong tay họ có "nhân chứng" cùng với thân phận địa vị của ba Lữ Bằng... Vậy nên, sau khi biết việc này, ông cũng không muốn kiểm chứng lại, chỉ nhờ giáo viên cho ba mẹ Lữ Bằng một lời giải thích.

Ai biết, nửa đường lại tới một vị thiếu gia Triệu gia.

Ông không ngờ học sinh Chu Thiên Dương này còn có hậu trường lớn như vậy.

"Chuyện này... hay là nên bàn bạc kỹ hơn." Hiệu trưởng trầm tư nói.

Mẹ Lữ nghe vậy liền vui vẻ: "Bàn bạc kỹ thế nào? Nói tốt cho cậu ta sao? Cậu ta đánh người vô cớ! Cần phải phạt đuổi học!"

Hiệu trưởng nghiêm nghị: "Sao lại nói như thế? Mẹ Lữ Bằng, theo tôi biết, Chu Thiên Dương không phải là học sinh như vậy, chuyện này tôi phải tra xét cho rõ ràng."

Ba mẹ Lữ Bằng hai mắt nhìn nhau, lúc trước hiệu trưởng không lên tiếng, bây giờ có người đàn ông này ở đây, ông ta đột nhiên nghiêm chính muốn tra xét mọi việc kỹ càng.

Ba Lữ: "Hiệu trưởng, ông đây là....."

Hiệu trưởng nháy mắt với ba Lữ Bằng, sau đó cười xin lỗi với Triệu Cảnh Hàng, nói vài câu rồi lôi kéo ba Lữ đi ra ngoài.

Trong phòng, ngoại trừ Triệu Cảnh Hàng, những người khác đều không hiểu ra sao.

Chu Thiên Dương đẩy đẩy Thẩm Thu, nhỏ giọng nói: "Chị! Đây là bạn trai của chị?"

Thẩm Thu nghe lời này, thực sự bị giật mình: "Là... là thân chủ!"

Chu Thiên Dương kinh ngạc nói: "Vì sao anh ta lại tới đây? Còn giúp em nữa?"

Thẩm Thu cũng nghi ngờ mà nhìn Triệu Cảnh Hàng, nói thật, cô cũng không biết.

Hôm qua anh còn uy hϊếp cô, muốn phá bỏ viện phúc lợi của bọn họ, hôm nay lại xuất hiện ở đây, giúp bọn cô.

Đang suy nghĩ miên man, hiệu trưởng và ba Lữ từ bên ngoài đi vào.

Ba Lữ Bằng ý cười không ngừng hướng Triệu Cảnh Hàng đưa ra danh thϊếp, thái độ liền thay đổi một trăm tám mươi độ.

"Hoá ra là Triệu tổng! Hôm nay thật sự xin lỗi, đây là danh thϊếp của tôi... Nghe danh đã lâu, tôi luôn muốn tới gặp cậu, nhưng mà..."

"Giải quyết trước đi." Triệu Cảnh Hàng không nhận danh thϊếp, lạnh nhạt nói: "Ông nói thử xem."

Ba Lữ vội nói: "Đương nhiên phải giải quyết. Vừa rồi hiệu trưởng nói với tôi, bạn học Chu Thiên Dương vẫn luôn là học sinh ưu tú! Con trai tôi bướng bỉnh bắt nạt bạn bè, nếu không thì không bị đánh thành như vậy."

Bên kia Lữ Bằng nghe thấy mà ngây người: "Ba!"

"Con câm miệng!" Ba Lữ quát lớn, nói với Triệu Cảnh Hàng: "Cậu nói rất đúng, chúng tôi ở đây sai trước, cũng không nên gây hấn! Chuyện này, chúng tôi hoà giải, đuổi học thực sự quá nghiêm trọng."

Mẹ Lữ: "Chồng... anh......"

Ba Lữ ngăn lại, trừng mắt nhìn vợ mình, sau đó nói với con trai: "Lữ Bằng! Nhanh lại đây xin lỗi cho ba!"

Lữ Bằng không ngờ người ba luôn yêu thương, sủng ái cậu ta đột nhiên thay đổi thái độ, sắc mặt cậu ta khó coi nhìn Chu Thiên Dương, không nghĩ tới chỉ vài phút ngắn ngủi, hướng gió hoàn toàn đã thay đổi.

Ba Lữ: "Tiểu tử thúi! Mau xin lỗi! Bắt nạt bạn bè là đúng sao?"

Lữ Bằng thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba cậu ta, liền ý thức được người đàn ông kia không đơn giản.

Cậu ta kinh ngạc, kẻ điếc này từ viện phúc lợi đi ra, không cha không mẹ nhưng lại có một tay này, làm ba cậu ta phải ngoan ngoãn nghe lời...

"Con... con......"

"Nói mau!"

"...... Xin lỗi."

Chu Thiên Dương không nghe được lời nói, nhưng có thể đọc khẩu hình của Lữ Bằng.

Cậu ta hoàn toàn ngây ngẩn, không ngờ cái tên thường xuyên bắt nạt bạn bè này lại xin lỗi cậu.

"Hiệu trưởng, cô giáo, làm phiền mọi người! Tôi đưa Lữ Bằng về trước, sau này có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ phối hợp."

Chủ nhiệm lớp cũng không ngờ chuyện lại thay đổi như vậy, ngơ ngác nói: "Ơ, được rồi!"

Ba Lữ không dám ở lại lâu hơn, sau khi tạm biệt Triệu Cảnh Hàng, liền kéo con trai và vợ mình rời khỏi.

Ra khỏi văn phòng, Lữ Bằng không giấu được ủy khuất: "Ba, này... này là chuyện gì?"

Mặt ba Lữ buồn bực nói: "Về sau cách xa Chu Thiên Dương một chút! Con dám dám động vào đứa nhóc đó, ba xử tội con!"

Lữ Bằng: "......"

Mẹ Lữ: "Con nói đúng đấy! Anh hung dữ với với con làm gì? Cuối cùng người đó là ai?"

"Tôi mà hung dữ với cậu ta thì nhà mình xong rồi! Đó là Triệu Cảnh Hàng!" Trong lòng ba Lữ còn sợ hãi, kéo vợ mình qua nói nhỏ: "Là Triệu Cảnh Hàng của tập đoàn Vạn Thắng, chính là kẻ điên.... ngàn lần vạn lần đừng nên chọc cậu ta!"

- ----

Sau khi người Lữ gia rời đi, hiệu trưởng nhiệt tình cùng Triệu Cảnh Hàng nói chuyện, muốn mời anh ăn cơm.

Triệu Cảnh Hàng đâu cần một lão già ăn cơm cùng anh, lập tức từ chối.

"Đứng đó làm gì? Mau lại đây!" Đi tới cửa, anh quay đầu nhìn Thẩm Thu.

Người phía sau hôm qua vừa bệnh một trận, hiện tại sắc mặt trắng bệch như trong suốt, Triệu Cảnh Hàng nhìn mà ghét bỏ, nhẫn nại nói: "Cho cô nửa giờ, cô đã dùng hết rồi."

Thẩm Thu đi tới: "Tôi còn muốn xin thêm hai giờ nữa, được không?"

Triệu Cảnh Hàng: "?"

"Máy trợ thính của em tôi bị hư rồi, cần phải mua cái mới."

Triệu Cảnh Hàng híp mắt lại: "Cô thật sự là không coi trọng công việc của mình đúng không?"

"Hôm nay anh không có lịch trình."

Triệu Cảnh Hàng: "Tôi không có thì cô có thể chạy nhảy khắp nơi?"

Thẩm Thu cạn lời, người hi vọng cô không đi theo anh nhất không phải là chính anh sao... Hiện tại vì sao lại cần cô bên cạnh mọi lúc mọi nơi vậy?

"Chị! Phải đi rồi sao?" Chu Thiên Dương đi lại kéo tay cô, sau đó sửng sốt, kinh ngạc nói: "Tay chị sao lạnh thế? Em thấy sắc mặt chị không tốt lắm, chị bị bệnh à?"

Thẩm Thu: "Chị không sao!"

"Nhưng chị......"

"Vào xin phép cô giáo, chị dẫn em đi mua máy trợ thính mới."

"Để lần sau đi, chị bị bệnh còn dẫn em đi làm gì?!"

Thẩm Thu bất mãn nói: "Việc này em có thể kéo dài sao? Xin nghỉ đi!"

"Đi! Nhưng chị phải đến khám bệnh trước." Chu Thiên Dương lo lắng nói.

"Chị nói chị không sao!"

"Nhưng việc của em cũng không quan trọng như vậy......"

......

Triệu Cảnh Hàng nhìn hai người đấu khẩu ở cửa, kiên nhẫn đứng nhìn, ánh mắt chậm rãi nhìn thiếu niên đang nắm chặt tay Thẩm Thu.

Mày anh nhíu lại, duỗi tay kéo Thẩm Thu qua bên cạnh: "Để tài xế dẫn cậu ta đi, tôi muốn đến Ánh Sao, cô đi cùng tôi."

Thẩm Thu bị kéo nên bước chân lảo đảo, kinh ngạc nhìn anh.

Giờ này đi Ánh Sao làm gì? Tìm thú vui ban ngày sao?

Thẩm Thu nhẫn nại nói: "Thiếu gia! Em trai tôi không nghe được."

"Tôi biết cậu ta không nghe được, nhưng biết đọc khẩu hình mà? Tài xế không thể đưa cậu ta đi hả?" Triệu Cảnh Hàng nói: "Một người lớn như thế, không có cô thì không đi được à?!"

Chu Thiên Dương thấy Triệu Cảnh Hàng tức giận, chạy nhanh lại nói: "Chị! Em có thể. Anh trai không cho chị đi, chị nên đi cùng anh ấy, công việc quan trọng hơn."

Triệu Cảnh Hàng cười lạnh nói: "Con nít còn hiểu chuyện hơn cô."

Thẩm Thu: "......"

Cuối cùng, là tài xế đưa Chu Thiên Dương lên xe taxi rời đi.

Triệu Cảnh Hàng ngồi trên ghế lái, anh nói mặt Thẩm Thu trắng đến quỷ dị, anh không muốn trên đường xảy ra tai nạn giao thông.

Thẩm Thu không lái xe đương nhiên là cao hứng, cô ngồi ở ghế phụ, không lâu sau liền ngủ thϊếp đi.

Biết bản thân đã ngủ đủ lâu, lúc cô tỉnh lại, trên ghế lái đã không có ai.

Xe đang dừng ở bãi đỗ xe của nhà Triệu Cảnh Hàng.

Không đi Ánh sao mà về nhà à?

Thẩm Thu phát hiện chìa khóa còn ở trên xe, cô cầm lấy, mở cửa xe bước xuống.

"Thẩm Thu, con tỉnh rồi!" Dì Lương thấy cô đến, liền đi tới.

Thẩm Thu vừa tỉnh ngủ nên mơ màng: "Mọi người đâu rồi dì?"

"Một giờ trước đã về nhà, bây giờ cậu chủ đang ở phòng làm việc." Dì Lương nói: "Cậu ấy nói con ngủ trên xe, kêu dì đi gọi con, nói con ngủ giống như... A, chính là ngủ thật sự sâu. Dì nghĩ chắc là con mệt mỏi, nên chờ con tỉnh lại."

Dì Lương vô cùng tri kỉ không thuật lại lời nói của Triệu Cảnh Hàng "ngủ giống như heo chết", nhưng Thẩm Thu có thể đoán được anh ta nói gì về cô.

Chẳng qua... Thẩm Thu nhìn lên phòng làm việc, trong lòng mơ hồ có chút kì quái.

Tại sao anh ta đột nhiên thay đổi tính tình?

"Con bệnh sao? Sắc mặt kém quá!"

"Hôm qua con bị sốt, đã khoẻ rồi ạ!" Thẩm Thu nói: "Dì Lương, con muốn về phòng nghỉ ngơi trước, nếu anh ta có việc gì, nhờ dì thông báo cho con."

Dì Lương: "A, được rồi! Con nghỉ ngơi cho tốt."

Thẩm Thu về phòng, uống thuốc do bác sĩ của Doãn Hưng Trình kê cho. Truyen đuoc dang tai dembuonvn edit by ryon.

Sau khi dược tính phát tát, cô nằm lên giường liền ngủ say.

Một giấc ngủ này thật sự dài, sau đó cô trực tiếp bị đói làm thức giấc. Cầm di động nhìn xem đã hơn mười giờ tối, trên màn hình hiện lên ba tin nhắn.

Cái thứ nhất là Chu Thiên Dương gửi tới, nói cậu đã mua được máy trợ thính mới và trở lại trường học.

Thứ hai là của Phương Tiêu Tiêu, cô ấy hỏi cô gần đây có về không, cô ấy vừa học được món mới.

Cái còn lại là...."Nhà".

Chỉ có vài chữ【 Có khỏe không? 】

Thẩm Thu nhìn chằm chằm khung chat kia, trả lời:【 Gần đây khá tốt, yên tâm. 】

"Nhà" nhanh chóng trả lời:【 Ừm. 】

Sau khi cô dọn khỏi nhà, hiếm khi nói chuyện được nhiều như vậy.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi này, Thẩm Thu cũng biết đối diện sẽ gửi cái gì. Nên khi cô trả lời xong tin nhắn của Chu Thiên Dương và Phương Tiêu Tiêu liền đi xuống lầu.

Đèn phòng khách dưới lầu đã tắt, chỉ để lại mấy cái đèn ngủ bên cạnh.

Dì Lương cũng đã về phòng.

Thẩm Thu không đi quấy rầy bà, cô vào phòng bếp, tìm ít nguyên liệu trong tủ lạnh, chuẩn bị nấu mì.

"Cô ở đây làm gì?"

Một lát sau, khi Thẩm Thu đã nấu gần chín mì thì nghe phía sau truyền đến âm thanh.

Cô quay đầu lại nhìn, là Triệu Cảnh Hàng, sự cảnh giác theo bản năng liền buông xuống: "Tôi đói bụng, muốn làm chút đồ ăn."

Hương vị của mì trứng bay tới, Triệu Cảnh Hàng đi lên trước vài bước, nhìn vào trong nồi.

Thẩm Thu thấy anh ở bên cạnh nhìn vào, khách sáo hỏi: "Anh ăn không?"

Triệu Cảnh Hàng không đi xã giao buổi tối nên không có thói quen ăn khuya, nhưng người trước mặt bỗng nhiên hỏi anh như thế, ý tứ ghét bỏ còn chưa biểu hiện, thân thể đã thành thật gật đầu.

Thẩm Thu ngạc nhiên một chút, cô chỉ thuận miệng hỏi như vậy, không ngờ con ma kén ăn Triệu Cảnh Hàng này lại muốn thật, cô đành nói: "Vậy tôi sẽ làm thêm..."

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng mâu thuẫn và khó chịu, đáp lời rồi xoay người ra khỏi phòng bếp.

Vài phút sau, Thẩm Thu mang hai tô mì đem ra.

"Không đủ bên trong còn nữa." Cô nói.

Đại gia Triệu Cảnh Hàng nhận lấy đôi đũa, tiếp theo hai người hai bên, ở vị trí đường chéo của bàn ăn, từng người ăn mì.

Thẩm Thu ăn được một nửa, ngước mắt nhìn Triệu Cảnh Hàng. Người nọ cảm giác được tầm mắt của cô, nhìn lại: "Xem cái gì? Muốn tôi khen hai câu sao?"

Thẩm Thu: "Không cần thiết! Tôi làm không ngon bằng dì Lương."

Triệu Cảnh Hàng lạnh nhạt nói: "Đó là đương nhiên."

Thẩm Thu: "Nhưng còn ăn được đúng không?"

Triệu Cảnh Hàng dùng đũa gắp một chút trứng gà: "Miễn cưỡng chấp nhận! Trứng quá chín, đồ ăn nấu quá lâu, còn nữa cô bỏ thêm cái gì, mùi vị rất nồng, không ngon."

Thẩm Thu không thể trông cậy Triệu Cảnh Hàng có thể nói cái gì tốt đẹp, tựa như cô không bao giờ mong đợi anh là người tốt, đối với... người bình thường cô cũng không mong đợi.

Chính là....

"Hôm nay cảm ơn anh!"

Cô vẫn nói ra miệng, tuy anh không phải người tốt, nhưng việc anh làm hôm nay đối với cô là chuyện tốt.

Tay cầm đũa của Triệu Cảnh Hàng ngừng lại.

Thẩm Thu thay đổi sắc mặt, nói: "Tôi nói là chuyện ở trường của em trai tôi, cảm ơn anh! Còn cả việc anh lái xe về nhà, cũng cảm ơn anh."

"Đi trường học là vì tôi nghĩ nửa giờ cô không giải quyết được, tôi không muốn chờ cô. Còn lái xe về nhà, chỉ là chuyện ở Ánh Sao bị hủy mà thôi."

Triệu Cảnh Hàng cau mày nói, anh thấy đây là giải thích tốt nhất, anh cũng không biết hôm nay mình nhàn rỗi đến thế.

Vào trường học làm gì? Thấy cô bị bệnh còn chạy khắp nơi lại lo lắng! Còn lấy cớ nói Ánh Sao có việc, đem cô mang về nhà...

Có lẽ là anh đang nhàn rỗi.

Thẩm Thu nghe anh nói xong, gật gật đầu.

Cô tin tưởng, rất tin tưởng.

Nếu không phải như vậy, cũng không có lý do gì để Triệu Diêm Vương làm thế.