Chương 17: Tôi không thích anh ta

Edit: Ryon

Sau khi bật điều hoà, nhiệt độ của căn phòng chậm rãi tăng lên, Triệu Cảnh Hàng cảm thấy hơi nóng, nhưng người trên giường lại không ngừng run rẩy.

Triệu Cảnh Hàng vẻ mặt cáu kỉnh, đứng dậy đi ra cửa: "Người đâu?!"

Hai người phục vụ vội vàng chạy tới: "Tiên sinh! Quần áo đây, đều là đồ mới!"

Triệu Cảnh Hàng cầm quần áo: "Chỉ có hai người các cậu? Không có phụ nữ?"

Người phục vụ sửng sốt: "Hả?"

Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: "Không có phụ nữ thì ai thay quần áo cho cô ấy?"

Người phục vụ kịp thời phản ứng, không kêu phụ nữ lại đây, một mặt là vừa rồi bọn họ thật sự bị doạ sợ hãi, mặt khác là cho rằng Triệu Cảnh Hàng tự mình ôm người tới, hai người...... hẳn là có chút gì đó.

Khả năng sẽ không cần phụ nữ thay quần áo.

"Tôi sẽ gọi ngay! Anh chờ một lát!"

"......"

Vài phút sau, người giúp việc vội vã chạy đến, vào phòng giúp Thẩm Thu thay quần áo.

Doãn Hưng Trình nghe được tin tức từ thuộc hạ, lúc tới nơi thì thấy Triệu Cảnh Hàng đứng ở hành lang lầu hai, dựa vào lan can nhìn xuống, cũng không biết đang nhìn cái gì.

"Cảnh Hàng!" Doãn Hưng Trình đi qua: "Tình hình thế nào?"

Tâm trạng Triệu Cảnh Hàng không tốt, giọng nói có chút khó chịu: "Không có chuyện gì?"

"Không phải! Tôi nghe bọn họ nói, lúc nãy cậu chạy ra ngoài, ôm tiểu vệ sĩ bị ướt mưa ngất xỉu đem về phòng mà!" Doãn Hưng Trình quan sát anh, áo ngoài và tóc có chút ẩm ướt, như bị nước mưa xối qua, xem ra là sự thật rồi.

Triệu Cảnh Hàng lạnh lùng nói: "Chính là đồ thiểu năng trí tuệ!"

Doãn Hưng Trình từng gặp qua Triệu Cảnh Hàng thay đổi các phương pháp trừng phạt người, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy anh giày vò người khác mà bản thân lại giận dỗi.

Cậu ta không khỏi ngạc nhiên trong lòng: "Thiểu năng trí tuệ ở đâu? Là sợ cậu... cậu... cậu phạt cô ấy đứng thì người ta sao dám bỏ đi!"

Triệu Cảnh Hàng chế giễu nói: "Trước kia tôi không thấy cô ấy nghe lời như vậy!"

Doãn Hưng Trình: "Cái này không tốt sao, cậu không muốn cô ấy nghe lời cậu hả?"

Triệu Cảnh Hàng là người lãnh đạm, anh muốn thuần phục cô, muốn làm cô ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng hôm nay nhìn thấy cô thật sự đứng bất động trong mưa, anh chỉ thấy tức giận.

Doãn Hưng Trình hiếm thấy anh như vậy, ngạc nhiên nói: "Cậu ôm người trở về như vậy... Thế nào? Đau lòng sao?"

Triệu Cảnh Hàng nhìn cậu ta: "Người của Triệu Chính Nguyên, không mang trở về, chẳng lẽ để cô ta chết ở đó?"

Thuộc hạ của Triệu Chính Nguyên rất nhiều, Thẩm Thu không phải vệ sĩ duy nhất bên cạnh anh, mấy người trước đó, có ai làm Triệu đại thiếu gia quan tâm sống chết đâu nào.

Doãn Hưng Trình cười một cái, nói theo: "Cũng đúng nha... aizz... Vậy bây giờ cô ấy tỉnh chưa?"

"Chưa!"

Doãn Hưng Trình: "Tôi gọi bác sĩ đến khám, tiểu vệ sĩ bị ướt lâu như vậy, có lẽ là bị bệnh rồi."

"......"

Sắc mặt Triệu Cảnh Hàng lại càng khó coi hơn.

Doãn Hưng Trình vỗ vai anh: "Tôi đi sắp xếp! Bye bye!"

- -----

Thẩm Thu thật sự bị sốt.

Cả người nóng bừng, hô hấp dồn dập.

Cô cảm giác được bản thân không thoải mái, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân, khiến cô chỉ có thể vật lộn trong mơ không thoát ra được.

Sau đó, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có một chút mát lạnh xâm nhập vào trong người, làm cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Khi tỉnh lại, Thẩm Thu nhìn cạnh giường có giá treo truyền dịch, còn có những ngọn đèn yếu ớt xung quanh trần nhà...

"Cô tỉnh rồi?" Bên cạnh có âm thanh truyền đến, lại nghe được tiếng bước chân người đi ra ngoài, loáng thoáng có tiếng nói: "...... Nói cho...... người đã tỉnh."

Đầu Thẩm Thu vẫn còn choáng váng, nhưng cô biết rõ ràng tình huống hiện tại là gì.

Cô ở trong phòng, chứng tỏ Triệu Cảnh Hàng còn chút lương tâm, không tùy tiện ném cô ở nơi rừng núi hoang vu nào đó.

"Còn nghĩ với chút trình độ này của cô, bị dầm mưa sẽ mất luôn cái mạng chứ." Chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Thu đã nghe được tiếng nói lạnh nhạt quen thuộc.

Cô nhìn ra cửa, thấy Triệu Cảnh Hàng đi đến.

Đèn trong phòng mờ nhạt, Triệu Cảnh Hàng lớn lên cao to, đứng cạnh mép giường, vì ngược chiều ánh sáng nên gương mặt bị hoàn toàn che khuất.

Nhìn vào, chính là một tên Diêm Vương mặt lạnh.

Thẩm Thu chán ghét người này một tay che trời, cũng ghét anh muốn làm gì thì làm, nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra ngoài. Cô không nhìn anh, chỉ nhìn chằm chằm trần nhà nói: "Chưa chết! Thật sự khiến anh thất vọng rồi!"

Triệu Cảnh Hàng tùy ý ngồi xuống mép giường, cười nói: "Hôm nay làm sao đứng ngoan như thế? Trời mưa cũng không tránh, là vì mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi?"

Thẩm Thu cứng đờ, vẻ mặt thờ ơ không kiềm lại được: "Anh có thể uy hϊếp tôi, nhưng không có lý do gì liên lụy tới những người khác."

Triệu Cảnh Hàng nhướng mày, cảm thấy bản thân rất thích bộ dáng không giữ được bình tĩnh của cô.

Xem ra, kêu người đi điều tra là đúng.

Anh cũng không ngờ cô được nhận nuôi từ viện phúc lợi, còn chu cấp tiền cho những đứa trẻ không ai nhận nuôi.

"Không có lý do sao?" Triệu Cảnh Hàng buồn bã nói: "Đem máy theo dõi của Triệu Chính Nguyên chiếm làm của riêng, chính là lý do."

Thẩm Thu: "Cho đến nay, tôi chưa từng báo cáo những việc tổn hại tới lợi ích của anh cho ông ấy."

"Bởi vì cô không tìm được." Triệu Cảnh Hàng rũ mắt, đầu ngón tay chạm nhẹ vào kim tiêm truyền dịch trên mu bàn tay cô: "Nếu như tình cờ, cô tìm được thì làm sao?"

"Ba anh chỉ kêu tôi chú ý anh, đừng để anh làm những việc trái pháp luật, loạn kỉ cương cùng với tổn thương chính mình." Thẩm Thu nói: "Chỉ là như vậy thôi! Cho nên thiếu gia, làm phiền anh đừng liên lụy đến những đứa trẻ kia."

"Phải không, chờ xem biểu hiện của cô vậy!"

Vảy ngược Thẩm Thu bị chạm đến, trong lòng phiền muộn: "Anh đúng là..."

"Đúng là cái gì?" Triệu Cảnh Hàng ý cười ngưng lại, u ám nhìn cô.

Thẩm Thu nghiêng đầu: "Không có gì! Tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh ra ngoài."

Triệu Cảnh Hàng duỗi tay xoay đầu cô lại: "Tôi còn chưa đi, cô liền ra lệnh đuổi người."

Bị bệnh vốn dĩ không thoải mái, Triệu Cảnh Hàng còn cố ý không buông tha, Thẩm Thu cũng tức giận lên: "Bây giờ anh muốn làm gì? Anh ở đây xem tôi ngủ hay là cùng nhau ngủ?"

"......"

Nhất thời không khí có chút quỷ dị trầm mặc, Triệu Cảnh Hàng nhìn gương mặt trong tay mình, ma xui quỷ khiến hỏi: "Cô đang mời tôi ngủ cùng cô?"

Thẩm Thu: "?"

Triệu Cảnh Hàng không nói, là đang đợi câu trả lời của cô.

Thẩm Thu bị nhìn đến có chút kinh ngạc: "Anh hẳn là biết được, ý tôi nói không phải như thế."

Triệu Cảnh Hàng dừng lại, buông lỏng tay, nhíu mày dời tầm mắt: "Với bộ dáng gà bệnh này của cô, tôi không hứng thú."

Dường như đang ghét bỏ cái gì, lập tức đứng dậy rời đi.

"......"

Thẩm Thu không nói nên lời, nhưng anh ta đi rồi, cô cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cô cảm thấy có Triệu Cảnh Hàng ở bên cạnh, bệnh của cô có thể nặng thêm gấp mười lần nữa. Truyen duoc dang tai dembuonvn edit by Ryon

- ----

Thẩm Thu ở nơi này ngủ một đêm, hôm sau tỉnh lại đã hạ sốt, nhưng cả người vẫn mềm nhũn, ốm yếu.

Khách gần như đã về hết, lúc Thẩm Thu theo người giúp việc đến nhà ăn, chỉ thấy Doãn Hưng Trình, Triệu Cảnh Hàng, và một cô gái không quen biết.

Là không quen biết nhau trong thực tế, nhưng trên TV Thẩm Thu vẫn thấy qua người này, là ca sĩ, từng có ca khúc nổi tiếng, tuy nhiên tên gì thì cô không nhớ rõ.

"Thẩm Thu! Cô khoẻ chưa?" Doãn Hưng Trình thấy cô, tri kỉ hỏi thăm.

Thẩm Thu đứng sang một bên, nói: "Cảm ơn anh quan tâm! Tôi không có chuyện gì?"

Doãn Hưng Trình: "Tới đây ngồi xuống ăn cơm đi."

Cô là vệ sĩ, vẫn tự biết mình.

"Không cần! Mọi người ăn ngon miệng."

"Không có gì! Hôm nay cô cũng là khách của tôi." Doãn Hưng Trình nhìn Triệu Cảnh Hàng: "Đúng không Cảnh Hàng?"

Triệu Cảnh Hàng đang ăn cơm trưa, nhìn như thản nhiên mà nói chuyện: "Kêu cô ăn thì ăn đi, sao nói nhảm nhiều thế?"

Doãn Hưng Trình lại phất tay với Thẩm Thu: "Ngồi đi!"

Sự chú ý của mọi người đều đặt lên người cô, Thẩm Thu đành phải chọn vị trí cách Triệu Cảnh Hàng xa nhất ngồi xuống.

"Em gái! Nhìn sắc mặt em không tốt lắm, uống chút canh gà bồi bổ đi." Cô ca sĩ ngồi đối diện đứng dậy, vô cùng tích cực múc canh cho cô.

Thẩm Thu: "Cảm ơn! Tôi tự làm được."

Ca sĩ: "Không có gì! Tôi giúp cô."

Chuyện xảy ra ngày hôm qua đã sớm truyền đến mọi người, Triệu Cảnh Hàng đích thân dầm mưa ôm tiểu vệ sĩ trở về, người sáng suốt đều cảm thấy trong đó có mờ ám.

Cô ca sĩ này chính là người sáng suốt đó, nên sẵn sàng lấy lòng người của Triệu Cảnh Hàng.

Sau bữa trưa, Triệu Cảnh Hàng cùng Doãn Hưng Trình đến phòng sách thảo luận công việc.

Bọn họ nói chuyện rất lâu, trong người Thẩm Thu không thoải mái, liền tìm sô pha ngồi xuống, chờ Triệu Cảnh Hàng kết thúc.

"Thẩm Thu, em tên Thẩm Thu đúng không? Chị nhìn em không khoẻ lắm? Có muốn gọi bác sĩ lại xem hay không?" Ngồi một lúc, cô ca sĩ cùng ăn cơm trưa lúc nãy đi tới.

Thẩm Thu lắc đầu: "Cảm ơn! Không cần đâu! Đã hạ sốt rồi!"

"Được rồi!" Cô ấy trực tiếp ngồi xuống bên cạnh cô. Sau đó quay đầu, đánh giá Thẩm Thu.

Thẩm Thu bị nhìn có chút mất tự nhiên, hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

Cô ca sĩ: "Cũng không có gì! Chỉ là muốn hỏi...... Triệu Cảnh Hàng đối xử tốt với em như vậy, hai người đang ở bên nhau sao?"

Thẩm Thu bất ngờ, nháy mắt cảm thấy bản thân bị hoa mắt: "Bên nhau? Tốt với tôi?"

"Đúng vậy! Bọn họ nói, lúc trời mưa lớn, anh ta trực tiếp chạy ra ngoài ôm em trở về. Hơn nữa khi bác sĩ đến khám cho em, anh ta còn túc trực ở trong phòng."

Hôm qua trước lúc ngất xỉu, cô đã nhìn thấy anh.

Nhưng anh lại ôm cô về phòng?

Thẩm Thu hơi ngạc nhiên, đồng thời cũng thấy buồn cười.

Những người này nhìn anh đối xử tốt với cô ở đâu thế? Bọn họ không xem đầu đuôi mọi chuyện sao? Là Triệu Cảnh Hàng uy hϊếp cô, khiến cô không nhúc nhích động đậy được.

Quả thực là người bên cạnh đại thiếu gia, mạch não không được bình thường cho lắm.

"Vậy có ở bên nhau không?"

Thẩm Thu: "...... Không có."

Cô ca sĩ tiếc nuối, cảm thấy không ở bên nhau cũng có lý do bên trong.

"Nhưng mà cô vẫn có lợi thế, cố lên nha."

Thẩm Thu: "Lợi thế gì?"

Ca sĩ: "Gần quan được ban lộc*!"

*Gần quan được ban lộc hay gần tháp nước lấy trăng (近水樓台先得月): hình ảnh ẩn dụ cho việc nhận được một số lợi ích hoặc sự thuận lợi trước hết vì đã kết thân với một số người hoặc sự vật.

Thẩm Thu cười nhạt nói: "A, đó không phải là lợi thế! Bản thân cô nên cố gắng hết sức đi."

Ca sĩ: "Vì sao?"

Thẩm Thu lạnh nhạt nói: "Vì tôi không thích anh ta."