Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn

Chương 15: Cô không nên tới đây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ryon

Tính cảnh giác của Thẩm Thu rất cao, so với người khác thì đã sớm chú ý tới người phục vụ bị vướng chân kia, trong tiếng kinh hô của mọi người, nháy mắt cô kéo tay một người, dùng sức lôi ra ngoài.

Lúc ấy cô cũng không nghĩ được gì, chỉ theo bản bản năng và thói quen không để anh ta bị thương.

Tháp ly champagne cao hơn nửa người trên bàn kia đổ sập ầm ầm xuống, ly vỡ nát, rượu văng khắp nơi.

Triệu Thanh Mộng hét lên một tiếng, được bạn bè bên cạnh bảo vệ gương mặt, nhưng váy trắng lại bị rượu bắn vào, vô cùng chật vật.

Xung quanh lập tức ồn ào.

Thẩm Thu nắm cánh tay người trước mặt, tim đập loạn xạ, nhưng lúc ngước mắt nhìn lên, lại thấy người đó trầm mặc mang theo ánh mắt kinh ngạc khi bị cô kéo qua. Thẩm Thu sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, buông lỏng tay ra.

"Không sao chứ? Mọi người đều ổn cả chứ?" Doãn Hưng Trình nghe tiếng động vội vàng chạy tới, nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, tức giận nhìn về phía người phục vụ sắc mặt trắng bệch đang sợ hãi kia: "Cậu đã làm chuyện gì?"

Người phục vụ đứng run rẩy: "Tiên sinh! Tôi... tôi vừa rồi không cẩn thận bị thứ gì đó vướng phải, tôi không phải cố ý..."

"Đi đường không nhìn à? Biết hôm nay là trường hợp gì không?"

"Thật xin lỗi..."

Doãn Hưng Trình hít sâu một hơi, biết lúc này không phải là thời điểm dạy dỗ người, trước kêu người phục vụ cút nhanh, sau đó mới xử lí cục diện nơi này.

Xung quanh có không ít người bị rượu bắn trúng, nhưng nhiều nhất là Triệu Thanh Mộng và bạn bè cô ấy, còn có.. Triệu Cảnh Hàng.

Doãn Hưng Trình nhìn quần áo Triệu Cảnh Hàng ướt đẫm, cùng lúc hai vị đại nhân ở bữa tiệc của cậu ta lại có chuyện này, đúng thật là một sự cố nghiêm trọng.

"Cảnh Hàng, không sao chứ? Vào trong thay quần áo đi!" Doãn Hưng Trình đi đến bên người Triệu Cảnh Hàng.

Tuy nhiên, sau khi nói xong, lại phát hiện Triệu Cảnh Hàng không để ý tới cậu ta, chỉ im lặng, ánh mắt âm trầm nhìn tiểu vệ sĩ.

Doãn Hưng Trình vừa rồi không ở hiện trường, nên không biết chi tiết sự việc, có chút mê mang.

"Xảy ra chuyện gì?"

Triệu Cảnh Hàng không nói lời nào, đi lên xách cổ áo Thẩm Thu.

Anh dễ dàng kéo cô tới cạnh người, nhìn về phía Triệu Tu Diên.

Ánh mắt Triệu Tu Diên lạnh nhạt: "Cảnh Hàng! Có sao không?"

Lời nói hỏi thăm quan tâm, Triệu Cảnh Hàng đã nghe nhiều.

Anh có thể nghe mọi người nói với anh lời này, nhưng có vài người Triệu gia nói ra, anh không thể chịu đựng được.

Giả dối vô cùng.

Khoé miệng Triệu Cảnh Hàng giương lên, đáy mắt lạnh băng, nhìn chằm chằm Triệu Tu Diên, nhưng lại nói với Thẩm Thu: "Cô tốt nhất là vắt óc suy nghĩ, cho tôi một lời giải thích."

Triệu Tu Diên khẽ nhíu mày.

Triệu Cảnh Hàng không dừng lại, kéo Thẩm Thu đi về phía biệt thự.

Doãn Hưng Trình thấy Triệu Cảnh Hàng rời đi, trong lòng an tâm một chút, an ủi mọi người: "Xin lỗi mọi người, nơi này sẽ lập tức dọn dẹp sạch sẽ, các vị cứ tiếp tục."

"Anh Hưng Trình, nhân viên của anh tay chân cũng quá vụng về, nếu hôm nay không có Lâm ca bên cạnh, không biết em có bị thương không nữa!" Triệu Thanh Mộng ai oán nói.

Doãn Hưng Trình: "Thật xin lỗi Thanh Mộng! Em nhanh đi thay quần áo, anh sẽ kêu người sắp xếp."

"Không cần! Em tự giải quyết." Triệu Thanh Mộng hừ một tiếng, đi đến bên cạnh Triệu Tu Diên: "Anh hai! Anh kêu người về nhà lấy, em không cần người khác cho quần áo!"

Ánh mắt Triệu Tu Diên rời khỏi hai bóng dáng kia, ừ một tiếng.

Triệu Thanh Mộng thấy sắc mặt anh ta lạnh nhạt, liếc mắt nhìn về phía Thẩm Thu rời đi, đột nhiên nói: "Anh hai! Anh cùng Thẩm Thu có một chân đi?"

Triệu Tu Diên: "Nói bậy cái gì?"

"Không có bậy! Nếu không lúc nãy chị ấy làm gì? Chị ấy là vệ sĩ của anh ba, vậy mà lại cứu anh trước."

Triệu Thanh Mộng thấy Triệu Tu Diên không trả lời cô, suy nghĩ khả năng này không lớn lắm, với thân phận của Thẩm Thu thì không có gì liên quan với Triệu Tu Diên.

"Được thôi! Nếu hai người không có một chân thì chính là chị ấy có ý với anh!"

"Nói xong chưa?" Triệu Tu Diên không kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Em không đi thay quần áo?"

Triệu Thanh Mộng sững sờ: "Hả? Thay... thay chứ!"

"Vậy chờ ở đây, anh đi gọi người."

Triệu Tu Diên không đáp lời trêu chọc của cô ấy, Triệu Thanh Mộng cũng thức thời không nói tiếp.

Nhìn vào mấy người anh trai Triệu gia, dường như quan hệ giữa cô ấy và Triệu Tu Diên là tốt nhất, nhưng thực tế cô ấy lại cách xa anh ta nhất.

Còn Triệu Cảnh Hàng có thể làm cô ấy có chút thân thiết. Dù sao anh ta xấu tính cũng biểu hiện rõ ra mặt.

Không giống Triệu Tu Diên, giống như đám sương mù mờ mịt.

- --------

Trang viên tiệc rượu được tổ chức ở ngoài trời, vào sâu một chút là tòa biệt thự, sân sau biệt thự có một hoa viên nhỏ.

Thẩm Thu bị Triệu Cảnh Hàng lôi một đường đến đây.

Nói thật lúc nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng, Thẩm Thu cũng biết bản thân đã gây chuyện. Càng biết rõ chính cô không tuân thủ nguyên tắc của vệ sĩ: Không để thân chủ bị thương dù chỉ là một chút.

Mặc dù thân thể Triệu Cảnh Hàng cũng không bị tổn hại gì.

Thẩm Thu: "Thiếu gia, tôi..."

"Cô không đặt tôi vào trong mắt.. đúng không?" Đến hoa viên, Triệu Cảnh Hàng thả lỏng tay, đem người ném cạnh bồn hoa.

Thẩm Thu lảo đảo đứng vững lại, lập tức nói: "Không có!"

Triệu Cảnh Hàng: "Nói thử xem?"

Thẩm Thu: "Cái gì?"

"Ý cô là gì?"

Triệu Cảnh Hàng đứng tại chỗ, mặt không cảm xúc nhìn Thẩm Thu.

Tuy là vẻ mặt không biểu hiện ra ngoài, nhưng cô cảm giác được anh đang đè nén tức giận. Anh không bùng nổ ở chỗ vừa rồi, hoàn toàn là vì nể mặt mũi của Doãn Hưng Trình. Truyện được đăng tại dembuonvn. Edit: Ryon

Thẩm Thu trong lòng lo lắng, suy nghĩ rồi nói: "Kỳ thật vị trí của anh sẽ không bị mảnh vỡ ly rượu bắn trúng, đảm bảo an toàn."

"Ha... phải không?"

"Đúng vậy! Tôi chắc chắn."

"Có chắc đảm bảo an toàn không?" Triệu Cảnh Hàng đột nhiên bóp lấy gương mặt cô: "Tôi nhớ rõ, lúc cô làm vệ sĩ cho Trần Thi Kỳ, cô đã hất bình rượu suýt trúng chân tôi để cô ta không bị rượu bắn vào, trung thành bất chấp mọi thứ. Thế nào? Bây giờ tôi thành ông chủ, cô liền thay đổi?"

Thẩm Thu bị đau, khó khăn nói: "Cái đó không giống. Lần trước cô ta sắp bị đập trúng, sẽ bị thương nên tôi mới kéo ra, không phải đơn thuần bị rượu bắn vào."

Triệu Cảnh Hàng bật cười, nâng mặt cô lên đối diện tầm mắt anh: "Đừng có ngụy biện với tôi. Tôi đứng cùng Triệu Tu Diên, cô kéo anh ta trước, ai cho cô lá gan đó?"

Đúng thật, cô sai rồi.

Đêm nay là sai lầm lớn nhất của cô.

Cô làm sao có thể kéo Triệu Tu Diên...

Thẩm Thu đành phải bắt đầu nguỵ biện: "Anh ta là người nhà của anh! Tôi... tôi tiện tay."

"Tiện tay! Tiện đến mức trực tiếp quên tôi?"

"..."

"Chậc chậc, vậy sao cô không tiện tay giúp một người nhà khác của tôi, Triệu Thanh Mộng? Vị trí em ấy đứng hẳn là nguy hiểm hơn."

"Bên cạnh Triệu tiểu thư còn có người."

Trong mắt Triệu Cảnh Hàng như bị cuồng phong quét tới: "Thẩm Thu! Tiếp tục nói! Tôi xem cô còn bao nhiêu lý do che giấu tâm tư của cô."

Ngực Thẩm Thu nhảy lên: "... Tâm tư gì?"

Tiểu vệ sĩ thật có thể giả vờ nha.

Quả nhiên lúc chơi mạt chược liền coi trọng Triệu Tu Diên.

Triệu Cảnh Hàng nghĩ vậy, trong lòng có chút buồn bực, nếu không phải hiện tại kiềm chế, anh có thể trực tiếp đem người phụ nữ này chôn tại chỗ.

Thẩm Thu: "Vị trí anh đứng đúng là không có nguy hiểm. Làm quần áo anh bị dính bẩn, tôi thực xin lỗi. Tôi sẽ giúp anh đi tìm quần áo."

Thẩm Thu kéo tay anh ra, muốn đi vào biệt thự.

"Đứng lại!" Triệu Cảnh Hàng lớn tiếng, chế giễu nói: "Không cần cô lấy giúp tôi, cô đứng tại đây cho tôi. Tôi không nói kết thúc, thì cô vẫn phải đứng. Nếu không... cô đừng nghĩ sẽ tiếp tục công việc này."

"Tôi..."

"Hay là... cô hy vọng tôi đem cái viện phúc lợi sau lưng cô, phá bỏ."

Thẩm Thu sửng sốt, đột nhiên ngước mắt nhìn anh.

Làm sao anh biết viện phúc lợi.. Cô đã được nhận làm con nuôi, trên thông tin cá nhân cũng có viết gia đình, cha mẹ nuôi của cô.

Triệu Cảnh Hàng nhìn hai mắt cô, nói: "Thế nào? Điều tra cô rất khó sao? Cô kiếm tiền, đều chuyển cho bên kia không phải à?"

Đáy mắt Thẩm Thu lạnh xuống: "Đây là chuyện riêng của tôi, không thuộc phạm vi anh có thể điều tra."

"Cô không cần nói cho tôi biết phạm vi ở đâu." Triệu Cảnh Hàng nói: "Cô bây giờ là thuộc hạ của tôi, cô chỉ cần biết cái này là được."

Ngực Thẩm Thu trầm xuống.

Cô có thể không tin người khác nói vậy, nhưng Triệu Cảnh Hàng là kẻ điên vô tình, chuyện anh làm đều bất chấp hậu quả. Lấy thân phận địa vị của anh, sau lưng bí mật làm chút việc nhỏ, cũng không ai quản lý được.

Viện phúc lợi... đám người Hạ Tri... Thật sự sẽ ảnh hưởng vì cô.

"Triệu tiên sinh! Người hầu đã chuẩn bị quần áo." Cách đó không xa, người giúp việc Doãn gia đi tới.

Trong lòng Triệu Cảnh Hàng tức giận, không nhìn Thẩm Thu, xoay người bỏ đi.

- --------

Tất cả mọi người đều hoạt động ở sân trước biệt thự, thỉnh thoảng có mấy người phục vụ đi ngang qua hành lang trước hoa viên.

Thẩm Thu đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

Cô biết hôm nay đã chọc Triệu Cảnh Hàng, nếu không nghe theo mệnh lệnh của anh, sau này nhất định sẽ chịu tội... Bản thân cô thì không có gì, nhưng đám nhóc Hạ Tri sẽ bị liên lụy.

Thẩm Thu thở dài, ngước mắt nhìn bầu trời đêm.

Dường như không nên tới nơi này, nhưng thực tế, cô cũng không có lựa chọn nào khác.

Sân trước có tiếng vỗ tay vang lên, loáng thoáng truyền đến tiếng cười.

Thẩm Thu đứng ở hoa viên nhỏ, nghe không rõ, nhưng cô biết, đó là một thế giới khác, rất xa hoa lãng phí và phồn hoa.

Mà Triệu Tu Diên, cũng ở trong thế giới phồn hoa đó.

Lúc nãy kéo tay anh ta, giống như lúc bọn họ còn nhỏ ở viện phúc lợi, mỗi lần dắt tay nhau chạy đi, chỉ muốn giúp đỡ đối phương, muốn tốt cho đối phương...

Tuy nhiên, đó là quá khứ, hôm nay cô đã làm điều thừa.

Đầu óc Thẩm Thu có chút loạn, chờ rắc rối qua đi, cũng đã vượt qua hơn một giờ.

Chân có chút tê cứng, nhưng Triệu Cảnh Hàng không xuất hiện. Phục vụ tới rồi đi dọn dẹp các thứ, Thẩm Thu mơ hồ nghe được lời nói của mấy người đi ngang qua, hoạt động ở sân trước đã kết thúc.

Nhưng không phải tất cả đều rời đi, có một số người lại vào biệt thự, uống rượu và vui chơi.

Cho nên, trừng phạt của cô còn chưa kết thúc.

Một lát sau, bầu trời đêm ngày càng tối đi, mây đen dần dần kéo đến.

Thẩm Thu rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trên trán đột nhiên có hạt mưa rơi xuống. Cô sững sờ một chút, nhìn lên bầu trời, tiếp theo là từng hạt từng hạt mưa rơi xuống dày đặc.

Chưa đến một phút, quần áo cô đã ướt sũng.

Hành lang có nhân viên phục vụ đi qua, nhưng không ai dám dừng lại.

Bọn họ đều biết, Thẩm Thu đã trêu chọc vị thiếu gia khó tính trong biệt thự kia.
« Chương TrướcChương Tiếp »