Chương 50

Giang Sách nhìn Hoắc Ngôn với ánh mắt đầy ẩn ý.

Hoắc Ngôn đuổi theo Chu Tầm định cho cậu ta một đấm, Chu Tầm cười hì hì: “Ấy chà, chỉ là đùa thôi mà!”

Hoắc Ngôn cố gắng giải thích với Giang Sách: “Cậu ta vu oan cho tôi!”

Giang Sách nhướn mày: “Vu oan anh cái gì?”

Hoắc Ngôn lập tức trả lời: “Vu oan tôi tè ra quần!”

Giang Sách và các đồng đội sau lưng anh theo bản năng nhìn xuống, Giang Sách hắng giọng, mọi người lại nhanh chóng dời mắt đi.

“Vậy cậu còn không mau đi vệ sinh.” Trong mắt Giang Sách lóe lên ý cười, Hoắc Ngôn co giò chạy, còn kéo theo cả Chu Tầm.

Giang Sách bất lực lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Đi đến căn cứ trước đã.”

Bọn họ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, đã nhận được cảnh báo của căn cứ - tai họa cấp D “Tĩnh Mặc” bỏ trốn.

Giang Sách dẫn người nhanh chóng quay trở lại, cho đến khi nhìn thấy Hoắc Ngôn đang sống nhăn răng ở cửa, anh mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tên ngốc Hoắc Ngôn này, đối với các loại tai họa dường như đều có sức hấp dẫn đặc biệt, lần này hình như không đυ.ng phải đối phương.

Tai họa cấp D “Tĩnh Mặc”, tên thật là Lý Kinh Sơn, là phó đội trưởng đội hai của Bộ phận sự kiện đặc biệt, cấp phó của Tạ Chiến Huân.

Việc Liên minh phân cấp tai họa không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn dựa vào mức độ nguy hiểm. Lúc trước Lý Kinh Sơn luôn rất phối hợp, gần như không bộc lộ bất kỳ tính tấn công nào, luôn tự nguyện bị nhốt trong căn cứ dưới lòng đất.

Giang Sách dẫn người đi vào trong căn cứ: “Sao anh ta lại đột nhiên bỏ trốn vào lúc này?”

“Phân tích theo điều kiện khách quan, hiện tại phần lớn nhân lực đang dọn dẹp nhà ga, chính là lúc phòng thủ của căn cứ yếu nhất, quả thực rất thích hợp để bỏ trốn.” Từ Tiếu Tiếu nghiêm túc phân tích: “Nhưng suy luận cá nhân của tôi…”

“Có lẽ là có liên quan đến Giáo sư. Sau khi hội nghị kết thúc, ông ta yêu cầu chuyển toàn bộ tai họa hiện có trong căn cứ cùng với đợt sinh viên đầu tiên, đến viện nghiên cứu trong căn cứ để kiểm tra sức khỏe.”

Giang Sách nhướn mày.

“Những điều sau đây đều là suy đoán cá nhân của tôi.” Từ Tiếu Tiếu dùng từ rất cẩn thận: “Tuy rằng ông ta tuyên bố là kiểm tra sức khỏe bình thường, nhưng sau khi nghe bài phát biểu của ông ta trong hội nghị, thì e rằng…”

Cô còn chưa nói xong, thì ở góc rẽ tiếp theo, bọn họ đã đυ.ng phải Tạ Chiến Huân đang cau mày, trông còn nghiêm túc hơn bình thường.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Sách khẽ cười một tiếng: “Chúc mừng.”

Tạ Chiến Huân chột dạ, dời mắt đi: “Không biết cậu đang nói gì.”

“Ấy chà.” Lục Mỹ Hinh cười híp mắt, đi đến, hai tay chắp sau lưng: “Lão Tạ, anh vẫn như vậy, cái gì cũng viết hết lên mặt, sau này gặp phải mấy lão cáo già kia là không được đâu.”

“Lại đây, đi cùng tôi kiểm tra camera giám sát, ba chúng ta phải bàn bạc với nhau một chút.”



Hoắc Ngôn lẻn vào nhà vệ sinh, quay đầu lại nhìn, xác nhận những người khác không đi theo, lúc này mới hạ thấp giọng nói: "Chu Tầm, chuyện chúng ta gặp người kia vừa nãy, trước tiên đừng nói với ai.”

“Hửm?” Chu Tầm có chút khó hiểu: "Tại sao?”

Hoắc Ngôn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đặc biệt là đừng nói lúc đông người, tôi sẽ âm thầm nói cho Giang Sách, nghe xem anh ấy nói thế nào đã.”

Chu Tầm suy nghĩ một lúc, cũng không hiểu tại sao, nhưng vẫn vui vẻ đồng ý: “Được.”

Cậu ta lại có chút lo lắng: "Nhưng người kia vừa nãy… Trông rất dễ nói chuyện, tại sao lại nghe thấy tên cậu, bỗng nhiên lại hung dữ như vậy?”

Hoắc Ngôn cau mày, chỉ vào mình: “Cậu còn nhớ Quy Vân Tử với Khải Phong nói, sau khi tôi thức tỉnh sẽ trở thành nhân vật lợi hại không? Hình như bọn họ sợ nhỡ đâu tôi thức tỉnh thất bại, biến thành trùm cuối, cho nên có một số người muốn xử lý tôi trước.”

“Hự.” Chu Tầm cũng rụt cổ lại: “Giờ tôi mới hiểu thế nào là người sợ nổi tiếng, lợn sợ béo, hay là đặt cho cậu một biệt danh khác đi?”

Hoắc Ngôn cảm thấy được: "Gọi là gì?”

Chu Tầm: “Lợn Mập.”