Chương 38

Giang Sách bực bội: “Chỉ đốt áo khoác thôi!”

Hoắc Ngôn gật đầu lia lịa: “Ồ ồ ồ!”

“Ngủ đi!” Giang Sách mặt mày đen sì, xoay người bỏ đi, nhưng lúc đóng cửa cho cậu vẫn nhẹ tay.

Hoắc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu, hình như muốn suy nghĩ gì đó.

Cuối cùng cậu phát hiện… Suy nghĩ là chuyện quá khó đối với cậu.

Cậu ngã xuống giường, cuối cùng vẫn quyết định làm theo câu nói nổi tiếng của Chu Tầm - cứ đi một bước tính một bước.



Ngày hôm sau, Hoắc Ngôn được Giang Sách dẫn đến trường - tầng hầm thư viện nơi đặt trụ sở của Bộ phận sự kiện đặc biệt không bị phá hoại nhiều, là nơi an toàn nhất trong toàn bộ khu vực trường học, cũng là một trong những nơi bố trí cho sinh viên ở tạm thời.

Giang Sách bảo cậu ở trên lầu, Chu Tầm, Du Miểu Miểu đều ở trên đó, cậu có thể đi tìm bọn họ.

Còn bản thân Giang Sách, còn một đống rắc rối phải xử lý.

Mặc dù Liên minh đã tăng tốc, chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn không thể chuẩn bị chu đáo, tiến độ xâm lược dị chủng vẫn khiến bọn họ có chút trở tay không kịp.

Theo kế hoạch, bọn họ dự định xây dựng căn cứ an toàn với quy trình kiểm tra nghiêm ngặt, để phần lớn con người tập trung sinh sống, được bảo vệ, ngăn chặn dị chủng tiếp xúc với số lượng lớn người dân, tránh lây lan.

Hiện tại, những căn cứ đầu tiên vừa mới được xây dựng xong, cho dù số lượng rõ ràng là không đủ, nhưng cũng phải đưa vào sử dụng.

Lứa sinh viên của thành phố học viện, được xếp vào danh sách những người đầu tiên được vào căn cứ, Giang Sách và mọi người phải bàn bạc xem làm thế nào để hộ tống bọn họ đến đó.

Đi vào hành lang căn cứ dưới lòng đất, Giang Sách nhìn thấy Từ Tiếu Tiếu và Khải Phong đang đi tới, không khỏi dừng bước.

Từ Tiếu Tiếu nghiêm túc, đưa báo cáo trong tay cho anh trước tiên: "Đội trưởng, đã xác nhận xong nguồn gốc dị chủng - Lô dị chủng này được thu thập ở thảo nguyên khu vực phía Nam, cho nên nguồn gốc phần lớn là động vật hoang dã nhỏ.”

Giang Sách lật xem, phần lớn là những loài có sức tấn công yếu, như động vật gặm nhấm nhỏ, chim nhỏ…, người xui xẻo nhất chắc là người dùng con chồn hôi, nhưng có Khải Phong “nổi bật” trước đó, cũng không đến nỗi đáng thương.

Anh dừng động tác lật xem, nhìn thấy tên mình, phía sau là… thỏ rừng.

Giang Sách: “…”

Khải Phong không sợ chết mà cười hì hì hai tiếng, vẻ mặt rất đặc sắc: “Đội trưởng, anh là, thỏ, thỏ thỏ à!”

Giang Sách ngẩng đầu lên: “Hạ sốt rồi à? Cậu biết mình là gì không?”

Khải Phong ngẩn người, Từ Tiếu Tiếu lật giở tài liệu: “Cậu không phải thức tỉnh trong căn cứ, chúng tôi cũng không biết nguồn gốc dị chủng của cậu, cho nên không ghi chép lại.”

Khải Phong gãi đầu: "Là Hoắc Ngôn đưa cho tôi, tôi cũng không hỏi… Nhưng chắc cậu ấy cũng không biết, cậu ấy nói là nhặt được trên đất.”

Giang Sách im lặng: “… Chắc là vậy.”

Cứ coi như là vậy đi.

Anh giơ túi đồ trong tay lên, đưa cho Khải Phong.

Khải Phong theo bản năng nhận lấy, mở ra, phát hiện bên trong vậy mà toàn là đồ ăn vặt và nước ngọt, lập tức thụ sủng nhược kinh: “Cho tôi à?”

“Hoắc Ngôn đưa cho cậu.” Giang Sách mất tự nhiên quay mặt đi: "Cậu còn viết giấy nợ? Cậu ấy nói không trả cũng được.”

“Không được, tôi nói lời phải giữ lời.” Khải Phong thề son sắt: “Lần sau làm nhiệm vụ, tôi sẽ xin một dị chủng trả lại cho cậu ấy.”

Giang Sách ậm ừ đáp: “Tôi đi họp đây.”

“Còn nữa, Hoắc Ngôn bảo cậu chia chút đồ ăn vặt cho Phương Siêu.”

“Dễ thôi dễ thôi.” Khải Phong cười rạng rỡ: “Tiếu Tiếu, cậu có muốn ăn không?”

Cậu ta nhìn Giang Sách rời đi, không nhịn được cười ngốc nghếch: “Này, Tiếu Tiếu, cậu nói xem có phải tôi sắp được thăng chức không? Sao tôi lại cảm thấy đội trưởng đặc biệt ưu ái tôi, coi trọng tôi thế nhỉ?”

Từ Tiếu Tiếu liếc nhìn cậu ta, thấy buồn cười: “Cậu cẩn thận đấy.”

“Vẻ mặt đội trưởng lúc nãy… Sao lại có cảm giác như hơi chột dạ ấy nhỉ? Tôi muốn coca.”

“Phụt!” Khải Phong cười lớn: “Đó là đội trưởng của chúng ta đấy! Ảo giác thôi, tuyệt đối là ảo giác.”