Chương 33

“Ừm ừm.” Hoắc Ngôn khó khăn dời mắt khỏi thức ăn, miễn cưỡng dồn một chút sự chú ý cho Giang Sách, giả vờ tích cực hỏi: “Nói gì vậy?”

Giang Sách nhìn cậu một cái thật sâu: “Dị năng mà tôi thức tỉnh.”

Hoắc Ngôn nhớ đến chiếc mũ bảo hiểm bị tan chảy, bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu cũng thức tỉnh rồi à?”

“Để tôi đoán xem… Tan chảy?”

“Nhiệt độ.” Giang Sách giải thích chi tiết hơn: “Khiến nhiệt độ của vật thể tăng lên trong nháy mắt, cho dù là sinh vật sống hay không.”

Anh dừng một chút, bổ sung: “Đây là phương thức tấn công mà hiện tại tôi thường dùng nhất, nhưng nghe nói, cùng với việc sử dụng dị năng thành thạo hơn, còn có một số phương pháp đặc biệt để nâng cao, dị năng có thể được mở rộng và tăng cường, thậm chí còn có thể lột xác hoàn toàn.”

Hoắc Ngôn nghiêm túc gật đầu.

Giang Sách xòe lòng bàn tay ra: “Theo dự đoán, sau này tôi có thể khống chế nhiệt độ chính xác hơn, cũng có thể tấn công từ xa vào mục tiêu ở một khoảng cách nhất định.”

“Về lý thuyết, tôi cũng có thể hạ nhiệt độ cực nhanh, thậm chí là ảnh hưởng đến nhiệt độ trong phạm vi rộng… Đương nhiên, hiện tại những điều này chỉ là suy đoán, còn phải từng bước thử nghiệm.”

Hoắc Ngôn gật đầu lia lịa.

Giang Sách xác nhận: “Hiểu rồi chứ?”

Hoắc Ngôn thành khẩn đáp: “Ừm!”

Giang Sách nhướn mày: “Thật không?”

Hoắc Ngôn ưỡn ngực: “Đương nhiên!”

Giang Sách khoanh tay: “Vậy anh thuật lại bằng lời của mình xem.”

Hoắc Ngôn nghẹn lời, ánh mắt lảng tránh: “Ờ, nói đơn giản là…”

Cậu lắp bắp, cuối cùng dùng chiêu trò, nhào vào người anh: “Là cậu rất lợi hại!”

Giang Sách: “…”

Anh đưa tay đỡ lấy cái đầu đang tựa vào vai mình của Hoắc Ngôn, vẻ mặt không hề lay động: “Bớt giở trò đi.”

Hoắc Ngôn rêи ɾỉ: “Nhưng tôi đói bụng! Bụng mà đói là đầu óc không hoạt động được!”

Giang Sách bất lực day huyệt thái dương, cuối cùng vẫn cứng rắn nói: "Chờ chút."

Anh xoay người lấy một quả trứng, đập vào đĩa, nhắc nhở: "Nhìn kỹ, tôi sẽ dùng dị năng.”

“Ừm ừm!” Hoắc Ngôn bám vào bếp, trợn tròn mắt nhìn.

Nhiệt độ tăng cao, lòng trắng trứng trong suốt nhanh chóng đông lại thành lòng trắng, lòng đỏ ở giữa vẫn giữ được trạng thái lỏng, quả trứng không cần dùng lửa, đã trở thành một quả trứng lòng đào hoàn hảo.

Hoắc Ngôn kêu lên: “Oa…”

Cậu kịp thời nịnh hót: "Tôi đã bảo là cậu rất lợi hại mà!”

Giang Sách: “…”

Phản ứng của cậu khiến Giang Sách cảm thấy như mình đang biểu diễn ảo thuật để chọc cậu vui vẻ.

Vừa lúc mì chín, Giang Sách liền cho quả trứng lòng đào vào bát mì của cậu.

“Cậu có muốn ăn trứng ốp la không?” Hoắc Ngôn vừa bê bát ra ngoài, vừa nhìn anh: “Tôi lấy cho cậu quả trứng nữa nhé!”

Giang Sách thành thạo dùng dị năng chiên thêm một quả trứng nữa, không nhịn được quay đầu lại nhìn cậu: “Anh không còn gì khác muốn nói sao?”

Hoắc Ngôn dừng bước, suy nghĩ một lúc, nghiêm túc đánh giá: “Dị năng này khá thiết thực, có thể tiết kiệm tiền gas.”

Giang Sách: “…”

Anh nhắm mắt lại, bất lực nói: "Ăn đi."

Hoắc Ngôn lập tức cầm đũa lên, cúi đầu húp mì.

Anh ngồi đối diện Hoắc Ngôn, khuấy mì, nhưng lại không thấy ngon miệng.

Hoắc Ngôn ăn đến mức híp cả mắt, hai má phồng lên, công bằng mà nói, cậu là kiểu người rất dễ khiến người nấu ăn cảm thấy thành tựu.

Giang Sách không ghét việc ăn cơm cùng cậu.

Anh là người gần như không thể nói ra hai chữ “thích”, cho nên “không ghét” chắc đã tương đương với “thích” rồi.

Giang Sách bất lực nhìn cậu vừa thổi vừa húp mì, đợi đến khi động tác của cậu chậm lại mới lên tiếng: “Vừa ăn vừa nói.”

“Ừm ừm!” Hoắc Ngôn còn chưa nhai xong mì trong miệng, đã gật đầu phụ họa.

Trong mắt Giang Sách lóe lên ý cười: "Còn có Bộ phận sự kiện đặc biệt, anh đã biết tôi là đội trưởng đội một.”

“Bộ phận này được thành lập để ứng phó với cuộc xâm lược dị chủng, phần lớn thành viên đều là dị năng giả, hoặc là người sắp trở thành dị năng giả. Chúng tôi cũng có sự phân công lao động khác nhau, đội một chuyên phụ trách chiến đấu, còn những đội khác thì chuyên phụ trách cứu hộ, xử lý thiên tai do môi trường.”

Hoắc Ngôn lập tức chen lời: “Cậu xem! Tôi đã bảo cậu rất lợi hại mà!”