Sự phản kháng của Lưu Phi không có tác dụng gì, Giang Sách ấn đầu anh ta đập vào tường, tay còn lại vẫn đút trong túi quần.
Vốn dĩ anh đã có khuôn mặt trông hơi khó gần, lúc này ánh mắt lại đầy sát khí, trông như… kiểu người chỉ cần không vừa ý là sẽ sai người chặt tay chặt chân.
Từ Tiếu Tiếu giật giật mí mắt, quay mặt đi coi như không nhìn thấy.
“Không!” Lưu Phi cố sức ngẩng đầu lên hét lớn: “Anh không thể gϊếŧ tôi! Anh không có bằng chứng!”
Giang Sách dùng sức ấn đầu anh ta, mặc cho anh ta giãy giụa thế nào cũng không hề lay động, nhìn anh ta từ trên cao như đang nhìn con cá nằm trên thớt.
Ánh mắt anh lạnh lùng: “Có chút khí phách đi, đã làm thì phải nhận.”
Lưu Phi chột dạ, cuối cùng cắn răng, cứng cổ đáp: “Đúng vậy, tôi chính là không muốn cứu cậu ta! Cậu ta chết rồi chẳng phải là mọi chuyện đều ổn sao! Cậu ta là tai họa cấp S! Đợi đến khi cậu ta thật sự thức tỉnh thì còn ai có thể gϊếŧ được cậu ta!”
“Tôi không biết những người khác nghĩ thế nào, loại phần tử nguy hiểm cao như vậy trực tiếp gϊếŧ chết chẳng phải là…”
Giang Sách cười một tiếng: “Vậy những tai họa khác thì sao?”
“Trong danh sách có cả một dãy dài tai họa, cấp A, cấp B, cấp C thì sao?”
“Cậu cho rằng ngoài cấp S ra, những tai họa khác đến lúc đó cậu đều có thể đánh bại được, không cần phải lo lắng, hay là một khi Đâm lao thì phải theo lao , định nhân lúc bọn họ chưa thức tỉnh mà gϊếŧ chết hết?”
Lưu Phi chột dạ, mặt mày tái mét, không nói gì.
Giang Sách buông tay, hất anh ta sang một bên, Lưu Phi loạng choạng ngã ngồi trên đất, cứng cổ nói: "Trường hợp đặc biệt, do dự không quyết đoán chỉ hại chết thêm nhiều người!”
Giang Sách nhìn anh ta chằm chằm: "Từ Tiếu Tiếu, nói cho hắn ta biết mục đích thành lập của Bộ phận sự kiện đặc biệt.”
Từ Tiếu Tiếu bị gọi tên, thẳng lưng, lập tức trả lời: “Thành viên Bộ phận sự kiện đặc biệt cần phải là những người đầu tiên mạo hiểm tiếp xúc với dị chủng để thức tỉnh, có được dị năng, đảm bảo có sức mạnh để ứng phó với những sự kiện đặc biệt bùng phát trong cuộc xâm lược dị chủng, bảo vệ người dân vô tội, duy trì trật tự Liên minh hoạt động bình thường.”
Giang Sách thu hồi tầm mắt: “Chúng ta không phải là sát thủ được thuê.”
“Trước khi bị dị chủng khống chế, thì bọn họ chính là ‘người dân vô tội’.”
Lưu Phi lùi lại, cắn răng nói: “Đừng có nói đạo lý với tôi, lúc này mà còn nhân từ nương tay…”
“Tôi sẽ không gϊếŧ người của mình, chỉ cần đó vẫn còn là người của mình.” Giang Sách mất hứng thú với anh ta: “Đưa hắn ta đến phòng thẩm vấn, hỏi cho rõ ràng, xem hắn ta vào đội một có mục đích gì khác hay không.”
Biểu hiện của Lưu Phi giống như một tên ngốc đầu óc không được minh mẫn, lại còn cố chấp, nhưng Giang Sách không vội vàng kết luận - chưa chắc đây là ý của một mình hắn ta, cũng có thể là ý của phe phái đã đưa hắn ta vào Bộ phận sự kiện đặc biệt.
Cho dù là trong tình huống này, thì con người cũng không thể hoàn toàn đồng lòng.
Giang Sách nhắm mắt lại: “Hỏi xong rồi, thì đuổi hắn ta cút đi.”
“Vâng.” Từ Tiếu Tiếu lập tức đáp, Giang Sách đi ra khỏi tòa ký túc xá số 4.
Không biết từ lúc nào Khải Phong đã lẻn vào, thò đầu nhìn Giang Sách rời đi, tặc lưỡi lắc đầu, vỗ vai Từ Tiếu Tiếu hỏi chuyện bát quái: "Này, Tiếu Tiếu, sao đội trưởng lại tức giận thế?”
Vị đội trưởng này của bọn họ có vẻ hơi cô độc, tuy mang danh là “đội trưởng”, nhưng cơ bản là không thích ra oai, thậm chí còn không thích nói nhiều với người khác, hiếm khi thấy anh mắng mỏ ai.
“Không nghe lệnh, đáng đời.” Từ Tiếu Tiếu nhìn cậu ta từ trên xuống dưới: “Sao cậu lại ra nông nỗi này?”
“Anh dũng tiến hóa một phen.” Khải Phong đắc ý giơ ngón tay cái lên: “Này, may mắn đấy, giờ đã là dị năng giả rồi.”
“Người ngốc có phúc của người ngốc.” Từ Tiếu Tiếu nhìn ra ngoài, do dự một lát, vẫn hỏi cậu ta: "Cậu tiếp xúc với Hoắc Ngôn rồi à? Thế nào?"
“Còn có thể thế nào nữa?” Khải Phong đút hai tay vào túi quần, cười hì hì: “Mạch não hơi kỳ lạ, là một nam sinh đại học ngây thơ, thú vị, không được đứng đắn cho lắm.”
Cậu ta lén nhìn xung quanh, xác nhận Giang Sách không nghe thấy mới nói: "Người cũng tốt, tôi thấy đội trưởng nhà chúng ta cũng không thiệt.”