Hoắc Ngôn nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp: “Đại sư, bình thường cậu xem bói cho người ta như vậy, chưa bị ai đánh bao giờ à?”
“Ha ha.” Quy Vân Tử cười hai tiếng: “Tương lai mà tôi nhìn thấy, chỉ là tương lai có khả năng xảy ra cao nhất khi không có bất kỳ sự thay đổi nào.”
“Nhưng chẳng phải tôi đến đây để nghịch thiên cải mệnh sao? Mọi chuyện tự nhiên sẽ khác, cậu xem hai người bọn họ không phải là sống sót rồi sao, còn cậu thì…”
Cậu ta nhìn Hoắc Ngôn với ánh mắt đầy ẩn ý, mỉm cười: “Ấy chà, tóm lại là có lợi ích to lớn.”
Cậu ta lắc đầu: “Chỉ là lúc đầu tôi không tính ra Khải Phong cũng đến, còn tưởng cậu ta là cửa sinh trong ván cờ này, haiz, tính toán sai rồi.”
Phương Siêu cũng ngẩng đầu lên, bắt đầu cầu nguyện: “Ông trời ơi… Cho Khải Phong nhặt được dị chủng đi…”
Hoắc Ngôn tò mò hỏi: “Dị chủng mà mọi người nói, trông như thế nào?”
Quy Vân Tử hất hàm về phía Khải Phong: “Cậu hỏi cậu ta ấy, tổ chức chính thức của bọn họ, chắc chắn là có tư liệu.”
Khải Phong suy nghĩ một chút, cảm thấy lúc này cũng không còn gì phải giấu giếm nữa.
Tuy rằng bọn họ không thể nào thật sự biến ra một dị chủng, nhưng ngày mà cuộc xâm lược dị chủng bùng nổ hoàn toàn đang đến gần, sớm muộn gì chính phủ cũng sẽ ra thông báo, nhắc nhở mọi người cẩn thận, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết.
Cậu ta mở điện thoại ra, cho bọn họ xem hình ảnh trong album: “Đây.”
Hoắc Ngôn từ từ trừng lớn mắt, lặng lẽ mở túi đồ ăn vặt của mình ra, lấy một gói đưa cho Chu Tầm.
Chu Tầm có chút cảm động: “Giờ này rồi mà cậu còn nhớ vị tôi muốn ăn à.”
Hoắc Ngôn lại đưa một gói bánh quy cho Phương Siêu, Phương Siêu hít mũi: “Anh em tốt, chúng ta ăn no rồi lên đường.”
Hoắc Ngôn lại lấy một lon coca đưa cho Quy Vân Tử, Quy Vân Tử cười hì hì: “Ấy chà, ngại quá, còn có phần của tôi nữa à?”
Khải Phong thò cổ chờ cậu phát đồ ăn vặt, Hoắc Ngôn cuối cùng cũng lấy lọ thủy tinh trong suốt từ dưới đáy túi đồ ăn vặt ra, đưa đến trước mặt cậu ta.
Khải Phong theo bản năng đưa tay ra, sau đó khựng lại, trừng lớn mắt, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: “Dị chủng?”
Trong lọ thủy tinh trong suốt, dị chủng trông giống như viên đá quý chất lượng kém đang cố gắng co giãn, thể hiện sự tồn tại của mình.
Hoắc Ngôn há hốc mồm, vẫn còn có chút không dám tin: “Nó thật sự là dị chủng à? Đây là do…”
Cậu dừng lại, vì sức khỏe tâm lý của Khải Phong, cậu không nói ra chuyện nó rơi ra từ người con gián.
Vội vàng đổi lời: “Nhặt được trên đất.”
Cậu có chút chột dạ, đúng là nhặt được trên đất, nhưng mà là trước tiên rơi từ người con gián xuống đất, sau đó cậu mới nhặt lên.
Quy Vân Tử vẻ mặt kinh ngạc, sau đó mừng rỡ như điên: “Cửa sinh ở đây này! Nói gì là linh nghiệm nấy, cầu được ước thấy, quả nhiên là cậu!”
Khải Phong thở phào nhẹ nhõm, đang định nhận lấy, thì Hoắc Ngôn lại đột nhiên rụt tay về: “Nhưng mà.”
Cậu nhìn về phía Quy Vân Tử: “Lúc nãy cậu không phải nói tôi sẽ thức tỉnh thành nhân vật lợi hại sao? Tại sao không để tôi thức tỉnh?”
Tuy rằng cậu cũng không muốn tranh giành dị chủng với người ta, nhưng thái độ của hai người bọn họ khiến cậu cảm thấy có gì đó kỳ lạ.