Chu Tầm ba bước gộp làm hai, chạy vội đến bên cạnh Hoắc Ngôn, cùng cậu ngồi xổm xuống quan sát con giun đất. Cậu ta không nhịn được mà giơ tay so sánh: "Sao lại to thế này? Giun đất bình thường có thể to như vậy sao?"
Cậu ta theo bản năng nhìn sang Hoắc Ngôn - người học chuyên ngành Sinh học. Hoắc Ngôn cũng không phụ lòng mong đợi của cậu ta, nghiêm túc đáp: "Nói chung chỉ dài khoảng 30 cm, một số giống đặc biệt có thể dài đến hai, ba mét, nhưng mà…"
Cậu gãi đầu, có chút nghi hoặc: "Những giống đặc biệt đó lẽ ra không phân bố ở khu vực trung tâm của chúng ta."
"Chẳng lẽ là thú cưng của nhà ai đó đi lạc?" Chu Tầm thỏa sức tưởng tượng, "Thời buổi này có người thích nuôi đủ thứ quái dị, lần trước tôi còn thấy một bạn trong lớp trồng nấm trên đầu, nhất quyết lấy đó làm đồ án tốt nghiệp."
Cậu ta vừa nói vừa tự cười, "Nói đến đồ án tốt nghiệp, cậu ta nên đến khoa Sinh học hoặc Nông nghiệp học, ở khoa Mỹ thuật làm gì?"
Hoắc Ngôn định cười thì Phương Siêu đã sốt ruột đẩy cửa hàng ra: "Hai người làm gì thế hả? Chu Tầm, không phải kêu cậu đến gọi Hoắc Ngôn sao? Sao hai người lại cùng ngồi xổm ở đây thế?"
Hoắc Ngôn lập tức chỉ tay xuống đất như khoe khoang: "Phương Siêu, nhìn xem, giun đất to kìa!"
Khóe miệng Phương Siêu giật giật: "Hai người bị bệnh à! Ngồi xổm đây xem giun đất to… Mẹ nó, to thế này á?"
Hắn ta với vẻ mặt kinh ngạc sải bước tiến lên, đá vào mông Chu Tầm: "Đi đi, nhường chỗ cho tôi."
Ba người cùng ngồi xổm xuống, say sưa nghiên cứu con giun đất to lớn khác thường này. Niềm vui của nam sinh đại học, chính là đơn giản và chân thật như vậy.
Cho đến khi người cuối cùng trong nhóm là Du Miểu Miểu đẩy cửa hàng ra, nhìn bọn họ với vẻ mặt không cảm xúc: "Ba người các cậu…"
Chu Tầm quay đầu lại chào hỏi: "Lục Thủy, đến xem giun đất to này!"
Du Miểu Miểu thở dài, mang theo dáng vẻ "người bình thường cuối cùng của cả ký túc xá", chẳng thèm liếc mắt nhìn: "Cậu còn nhận ra đó là giun đất thì chứng tỏ nó cũng không to đến mức quá đáng, vào gọi món đi! Vừa nãy là ai kêu đói hả?"
"Người này sao chẳng có chút tò mò nào vậy." Chu Tầm lẩm bẩm, nhưng vẫn phối hợp đứng dậy, không nhịn được quay đầu hỏi: "Giun đất ăn gì nhỉ? Gặp nhau chính là duyên phận, hay là chúng ta cho nó ăn một miếng?"
"Ăn đất phải không?" Phương Siêu không chắc chắn lắm, nhìn sang Hoắc Ngôn, "Mời bạn học khoa Sinh học phát biểu."
"Khoa Sinh học cũng không dạy giun đất ăn gì, hơn nữa tôi học Khoa học sự sống." Hoắc Ngôn nhấn mạnh một câu rồi mới trả lời, "Nhưng tôi thật sự biết… giun đất ăn thức ăn thối rữa, rễ cây lá cây mục nát gì đó, không thối không ăn."
"Vậy thì khó rồi." Chu Tầm cười hì hì hai tiếng, "Quán Trương Ký nổi tiếng là nguyên liệu tươi ngon."
Bốn người cuối cùng cũng ngồi vào bàn trong quán lẩu, Du Miểu Miểu đưa thực đơn cho Hoắc Ngôn: "Vừa rồi bọn tôi đều xem qua rồi, cậu xem thêm có muốn gọi món nào nữa không."
"Ừm ừm." Hoắc Ngôn vừa gật đầu, vừa lướt xem thực đơn.
Chu Tầm như chợt nhớ ra điều gì, chen vào vỗ vai Hoắc Ngôn: "Ê không đúng, không phải kêu cậu gọi cả con rể tôi đi cùng sao? Con rể to xác của tôi đâu?"
Hoắc Ngôn đá nhẹ vào chân cậu ta dưới gầm bàn mới trả lời: "Hôm nay cậu ấy còn phải đi làm thêm."
Phương Siêu bật cười ngả người ra sau: "Cậu ấy phải đi làm thêm? Cậu biết xe của cậu ấy bao nhiêu tiền không?"
Hoắc Ngôn ngẩng đầu lên, có chút mơ hồ: "Bao nhiêu tiền?"
Cậu cảm thấy Giang Sách không đến nỗi thiếu tiền, dù sao căn nhà cho thuê mà cậu chuyển đến là do Giang Sách đã thuê từ trước, nằm ngay cạnh trường, vị trí đẹp, diện tích cũng không nhỏ.
Lúc đầu cậu muốn chia tiền thuê nhà với Giang Sách, nhưng Giang Sách không cần, chỉ nói cậu bình thường cũng chia sẻ một phần việc nhà… Kết quả cuối cùng vẫn là bản thân người ta làm phần lớn.
Chết tiệt, hình như lại vô tình phát hiện ra anh ấy rất tốt bụng.
Hoắc Ngôn gãi cằm, cười ngốc nghếch một cách không quá rõ ràng.