Chương 14

Ân Cừu

Ninh Vương gia từ trước tới nay không thích để người khác đυ.ng vào người cảm thấy, không thể lại để Trâu Tế Thiên ở bên người.

Không phải Trâu Tế Thiên không tốt, mà là quá tốt.

Ninh Cánh Dao cũng không thể minh bạch trong đầu tiểu nam hài đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, đã bắt đầu đi theo y, hầu hạ mặc quần áo đeo giày, vấn tóc rửa mặt.

Đến bây giờ, vậy mà đã có thể đứng canh cách màn lụa mỏng mà khiến hắn không có bất cứ cảm giác phản cảm nào.

Nam nhân nhìn mặt nước hơi dao động, bỗng nhiên nhớ tới chó nhỏ vô vớ biến mất, nhíu mi.

Tâm tình Ninh Cánh dao sắp tới đây rất dễ dàng nóng nảy, dễ tức giận, lại đến thời điểm nên uống thuốc rồi, ngày 15 mỗi tháng, kì thật địa phương khác biệt đó luôn thời thời khắc khắc tồn tại nhắc nhở y.

Ninh Cánh Dao sắp uống thuốc được mười ba năm, chỉ là nguyệt sự nguyên bản bốn năm ngày sẽ giảm bớt một ngày, mà huyết cũng sẽ giảm bớt một chút.

Khi Ninh Vương gia chuẩn bị nuốt viên dược này, đã được báo rằng dược vật có tác dụng phụ, sẽ làm nơi dị dạng kia hỏng mất, nhưng chẳng phải vừa lúc hay sao?

Đến lúc đó, y cũng không cần mỗi tháng lại phải ăn những viên thuốc khó uống đến mức y chỉ muốn nhổ ra ngay, không cần cố ý dành ra một ngày chờ đợi thời gian trôi qua, không cần lo lắng người khác sẽ ngửi thấy mùi hương trên người mình hẳn nên thuộc về nữ nhân mới đúng, không cần bất lực không thể rời giường mỗi khi bị cơn đau bụng hành hạ.

Nhưng về sau thì sao?

Nếu làm địa phương dị dạng kia hoại tử hỏng mất, khiến nơi đó không bao giờ xuất hiện cảm giác kì quái, thì sao?

A, y vẫn là quái vật thôi, chẳng qua chỉ là khiến chính mình dễ chịu hơn chút.

Địa phương làm bản thân hận không thể dùng dao thọc vào thái nhỏ vẫn tồn tại.

Trâu Tế Thiên vẫn luôn lẳng lặng đứng chờ ngoài bình phong, hô hấp nhẹ nhàng như sợ quấy nhiễu cái gì, cặp mắt luôn tràn đầy cảnh giác dã thú cùng sắc bén từng làm Ninh Vương gia hứng thú giờ đây không còn nữa, chỉ bình tĩnh xuyên thấu qua bình phong, nhìn bóng dáng mơ hồ kia.

Nam hài đúng là xem đến nhập tâm, trong đầu trống rỗng, vào lúc này bị một tiếng cười khẽ đánh gãy, lập tức mở miệng hỏi: "Lão gia, người tắm xong rồi?" Nam hài cũng không có thân phận đặc biệt gì, đương nhiên không thể gọi thẳng tên Ninh Vương, bị quản gia nhắc nhở nhiều lần mới thay đổi xưng hô như vậy.

Lúc này Trâu Tế Thiên còn chưa thể lí giải vì sao nam nhận không cho người hầu hạ tắm gội, lại nghe lời đứng bên ngoài, chính hắn cũng không hiểu sao mình nghe lời như vậy, chỉ cần là lời người nam nhân đó nói, hắn liền không khống chế được muốn nghe, muốn làm.

Lý do?

Loại nhàm chán này vì sao hắn phải có?!

Muốn đến bên người nam nhân thì đến đi, không có gì không đúng!

Mà khi hắn hỏi xong vấn đề, liền nghe được tiếng nước bên trong, có người ra khỏi bồn tắm, bọt nước như trân châu trên mâm ngọc lăn xuống phát ra âm thanh dễ nghe, nam hài mới bước được một bước nhỏ muốn vào hầu hạ nam nhân thay quần áo, lại bị lời nói của Ninh Cánh Dao mà thu hồi bước chân.

Nam nhân nói: “Ta không kêu ngươi lại đây.”

Hiện giờ Trâu Tế Thiên đã có tiểu y phục của chính mình, không so được với lúc mượn kiện quần áo kia của tiểu thế tử, nhưng lại coi như tốt trong hàng tôi tớ, tóc trên đầu buộc thành một nắm, nhìn qua tinh thần phấn chấn gấp trăm lần so với lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân, bộ dáng đầu bù tóc rối nhếch nhác.

Nam hài chờ hồi lâu, mới nghe thấy thanh âm Ninh Vương gia nhàn nhạt gọi hắn đi vào, chỉ là sau khi tiến vào đã không còn việc hắn nên làm hoặc có thể làm.

Ninh Cánh Dao mặc xong áσ ɭóŧ hưu nhàn rộng thùng thình, trên vai khoác một kiện trường bào vũ y hơi mỏng, tóc ướt nhỏ giọt sau lưng.....

"Lão gia, ta tới lau tóc giúp người....." nam hài nhìn mái tóc đen của người kia dưới ánh nến phá lệ nhu hòa, ngọn tóc hơi cuốn lên, giọt nước trong suốt nhỏ xuống, giọng nói cứ vậy suy sụp xông ra.

Nhưng Ninh Cánh Dao lại không đáp ứng, chỉ xoay người nằm trên giường mỹ nhân, đôi móng tay mềm mại no đủ hiện lên màu hồng nhạt, hai chân tinh xảo lộ ra từ giày, nằm nghiêng tay tùy ý chống trán nói:

“A Thiên, ngươi vẫn luôn muốn ở cạnh ta?”

Nam hài gật gật đầu, đáy mắt hiện lên khó hiểu.

“Vậy ngươi có thể vì ta làm những gì đây?” Ngữ khí nam nhân nhàn nhạt, không hề trang bị ý cười trên mặt, bỗng nhiên cất lời làm nam hài nhìn đến xuất thần.

"Ngươi có thể giúp ta thay quần áo rửa mặt chải đầu hay là vấn tóc gác đêm?" Ninh Vương gia tiếp tục nói, "Nhưng những việc này người làm cho ta đều rất nhiêu, vì sao ta phải một hai dùng ngươi?"

Nam hài lập tức mở to mắt, lại không thể nói lên lời biện giải.

“Ngươi chẳng qua mới mười ba tuổi, đến ta cũng không thể đánh thắng, đương nhiên cũng không thể làm thị vệ của ta, cho nên…… Nói cho ta, ngươi có thể làm cái gì?”