Cố Tử mang theo nét mặt lúng túng rời khỏi sân thượng, theo sau là Phong Dạ ung dung treo một nụ cười thỏa mãn.
Hai người dễ dàng lẻn vào phòng thay đồ dành cho nhân viên khách sạn, trộm hai bộ đồng phục ở đó. Vài phút sau đã thay đổi diện mạo mới, có thể thoải mái đi lại mọi nơi trong khách sạn.
Buổi lễ kỷ niệm sắp bắt đầu, khách mời đặc biệt đều được chuẩn bị một căn phòng tổng thống để nghỉ ngơi. Trên hành lang khách sạn vẫn còn vài người qua lại, mang theo khí tức của giới thượng lưu.
"Bây giờ chúng ta làm gì?". Phong Dạ đi bên cạnh cô, ngây ngô hỏi. Không phải anh không biết bản thân phải làm gì, chỉ là anh muốn nghe Cố Tử chỉ dẫn mà thôi.
Cố Tử không chút nghĩ ngợi, nói:"Phong Kiệt Trì ở phòng 7725, một lúc nữa sẽ có phục vụ mang rượu đến cho hắn, chúng ta tìm cách thay thế người nọ. Tôi đã nhờ Trịnh Tử Nhiên động tay động chân một chút, năm phút nữa toàn thành phố sẽ bị ngắt điện. Khi đó là thời cơ hành động của chúng ta!".
Phong Dạ vốn dĩ vô cùng chăm chú nghe, cũng rất thưởng thức vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhưng đột nhiên anh khựng lại, biểu cảm có chút gượng gạo:"Khoan đã! Ngắt—ngắt điện?".
Cảm thấy Phong Dạ hơi khác thường, cô liền ngước mắt nhìn, liền thấy dáng vẻ không còn thiết sống của anh:"Sao thế?".
Thường ngày Phong Dạ mang một bộ dạng cà lơ phất phơ, ấu trĩ quá thể đáng khiến cô chỉ muốn bắt trói anh lại rồi ném xuống biển. Hiện tại hiếm khi thấy Phong Dạ trưng vẻ mặt sợ sệt, tâm tình Cố Tử có chút vi diệu.
Tên này đang sợ cái gì à?
Phong Dạ nuốt nước bọt, cẩn thận từng chút một nhích tới bên người Cố Tử, nhỏ giọng thì thầm:"Tôi nghe nói ở đây đã từng có một cô gái vì bị người yêu phản bội mà tự sát, nhưng oán niệm quá sâu nên trở thành oan hồn vất vưởng. Trước đây có nhiều người xui xẻo bị cô ta hù dọa đến mức ngất xỉu, về sau liền không dám tới khách sạn này một lần nào nữa. Hiện tại nếu như em ngắt điện, ngộ nhỡ cô ta xuất hiện thì sao?".
Truyền thuyết này đương nhiên Cố Tử trong lúc tìm hiểu đã có nghe qua, nhưng cô lại không để tâm lắm, vì suy xét thế nào chuyện này cũng không đáng tin.
Không nghĩ, cái vị bên cạnh cô đây lại tin răm rắp, vẻ mặt dường như có hơi e sợ.
Thoáng nghĩ, trong mắt Cố Tử hiện lên ý cười, cô nói:"Gặp ma đánh ma, gặp quỷ đánh quỷ. Tôi không tin cô ta dám hù dọa tôi!". Dứt lời, Cố Tử không chút dấu vết liếc nhìn Phong Dạ, chú ý toàn bộ biểu cảm của anh. Trông thấy gương mặt tuấn mỹ kia chậm rãi chuyển sang trắng, môi mím chặt, một bộ "tôi không thiết sống nữa" mà đi về phía trước.
Trong lòng cô càng thêm khẳng định.
Phong Dạ sợ ma!
Đưa ra kết luận này Cố Tử suýt chút nữa đã cười thành tiếng. Đường đường là Đại ôn thần khiến cả hắc đạo khϊếp sợ, gϊếŧ người không chớp mắt thế nhưng lại sợ thứ đồ chơi này.
Nếu như để người khác biết, còn không phải trở thành truyện tiếu lâm.
Cố Tử cố che giấu ý cười ở đáy mắt, nhưng vẫn không kìm được mà cong cong khoé miệng:"Anh sợ à?"
Nghe vậy, Phong Dạ lập tức trợn trừng mắt, gần như hét lên:"Tôi mới không có nhé, hơn nữa là em nếu sợ thì đừng cậy mạnh, tôi sẽ không cười em đâu!".
Kỳ thực anh đang sợ chết đi được. Vốn dĩ anh biết những thứ đó không có thật, nhưng vẫn không nén nổi sợ hãi trong lòng. Trước kia khi làm nhiệm vụ ở một vài nơi bị đồn đoán là có ma quỷ, hoặc gần nghĩa trang, anh đều tìm cách hoàn thành nhiệm vụ một cách nhanh gọn trong hồi hộp. Anh biết điều này rất mất mặt đối với hình tượng lãnh khốc, vô tình của Đại ôn thần trong mắt người khác. Nhưng anh đã hết cách rồi.
Khi ấy anh lấy độc trị độc, quyết định xem phim ma để khắc phục nổi sợ hãi. Tuy nhiên cho đến khi một chị gái váy đỏ xuất hiện với mái tóc đen nhánh dài thướt tha, hai mắt sâu hun hút như hai lỗ đen vũ trụ, đôi môi trắng bệch nở nụ cười quỷ dị đã khiến anh trực tiếp đá vỡ màn hình ti vi.
Từ đó về sau, anh dứt khoát mặc kệ, cùng lắm sau này không nhận đơn hàng ở những nơi có cái đó là được.
Chuyện anh sợ ma không một ai biết, kể cả Cố Ly Khiêm cũng vậy. Thậm chí lúc anh từ chối liên tục mấy đơn hàng có địa điểm gần nghĩa trang thì bà cũng không nghi ngờ lý do mà Phong Dạ anh bịa ra: Ở đó âm khí quá nồng nặc sẽ khiến tiên tử như tôi bị vấy bẩn mất.
Tính cách Phong Dạ quá mức vô tư, thường xuyên bông đùa nên chả trách Cố Ly Khiêm là một người quyết đoán lại tin lý do ấu trĩ như vậy.
Tuy nhiên, cuộc đời mà, ai biết trước được điều gì. Ai mà ngờ tới có một ngày anh lại đi làm nhiệm vụ với tiểu tổ tông nhà anh, còn ở một nơi bị đồ đoán là có oan hồn vô cùng hung dữ.
Vì muốn để lại ấn tượng trong mắt Cố Tử anh là một nam nhân chẳng những đẹp trai, tài giỏi mà còn phi thường dũng cảm, nên anh phải cố gắng đè bẹp sợ hãi trong lòng mà đứng ở đây.
Nếu không, anh hiện tại đang ở nhà chơi Candy Crush đấy!
Hừ, hừ.
Vì hôn nhân sau này, phải trả giá thôi!
Cùng lắm bắt con nhóc kia bù đắp là được ¯_( ͡° ͜ʖ ͡°)_/¯
Cố Tử cũng không vạch trần lời nói dối của Phong Dạ, cô cười khẽ:"Ồ, anh yên tâm, tôi không sao. Có khi cô ta xuất hiện lại bị tôi đánh cho hồn phi phách tán cũng nên!".
Phong Dạ âm thầm thở dài.
Hi vọng chốc nữa anh không phải sợ đến ngất đi.
-
Hai người thành công bàn giao công việc với người phục vụ nọ. Đứng trước cửa phòng 7725, Cố Tử lặng lẽ tính toán thời gian:"Chúng ta có mười phút!".
Nét mặt Phong Dạ không chút biến hoá, giơ tay nhấn chuông cửa. Một lúc sau cánh cửa mở ra, Phong Kiệt Trì nhìn thoáng qua chai rượu vang và vài món điểm tâm đặt trên chiếc trolley*, hắn nói:"Vào đi!", sau đó xoay người đi vào trong.
Phong Dạ đứng ở góc khuất của cánh cửa nên Phong Kiệt Trì không hề phát hiện sự hiện diện của anh. Cả hai thuận lợi đặt chân vào căn phòng.
Cố Tử nhìn đồng hồ trên tay, âm thầm đếm:"Năm, bốn, ba, hai, một...".
Ngay tức khắc, không gian chìm vào bóng tối, cả thành phố phồn hoa dường như đều bị cắn nuốt.
"Mẹ kiếp!". Phong Kiệt Trì cáu kỉnh chửi một tiếng. Ngày hôm nay vốn dĩ hắn vẫn còn đang nghỉ dưỡng ở Hawaii cùng tiểu tình nhân, thế nhưng lão già kia lại gọi điện thúc giục hắn về gấp chỉ để tham gia lễ kỉ niệm của khách sạn rách này. Đã thế còn bị mất điện cả thành phố, đúng là xui xẻo.
Ánh trăng từ cửa sổ sát đất hắt lên thân ảnh cao lớn của hắn, hắn chậm rãi xoay người, tâm tình khó chịu nói:"Đặt chúng lên bàn rồi nhanh cút đi!".
Đáp trả lại hắn chỉ là một khoảng im lặng, hai người đối diện chẳng hề lên tiếng. Phong Kiệt Trì nhíu mày, gắt gỏng:"Các người điếc sao? Còn không mau làm?".
Lúc này, một tiếng "chậc" vang lên, tiếp đó là giọng nói của kẻ mà hắn nghĩ cả đời cũng sẽ không thể nghe thấy:"Anh hai, anh vẫn xấu tính như ngày nào!".
Phong Kiệt Trì cả kinh, theo quán tính lùi về sau một bước, hắn lắp bắp:"Mày, mày là—không thể nào!?".
"Uầy, chỉ mới mười mấy năm thôi mà anh hai lại không nhớ tôi sao? Tôi là em trai mà anh yêu thương nhất Phong Dạ đây!". Phong Dạ nói mang theo chút giễu cợt:"Có nhớ tôi không? Còn tôi thì nhớ anh chết đi được ấy!".
Phong Kiệt Trì không khỏi hoảng hốt, càng không nghĩ Phong Dạ sẽ xuất hiện ở chỗ này, hắn cao giọng:"Vì sao mày lại ở đây? Mày muốn gì? Có phải mày muốn trả thù hay không? Tao nói cho mày biết, nếu mày gϊếŧ tao thì con mẹ nó thằng súc sinh như mày cũng không sống yên đâu!". Hắn không hiểu vì sao bản thân lại thấp thỏm như vậy. Hắn chỉ thấy Phong Dạ hiện tại không còn giống như thằng nhóc gầy yếu tùy ý để hắn bắt nạt nữa. Giọng nói quen thuộc vừa nãy của Phong Dạ tuy đầy giễu cợt nhưng lại mang theo sự lạnh lẽo khiến hắn phải rùng mình.
Phong Dạ chép miệng:"Anh hai à, đừng nghĩ sâu xa như vậy chứ, tôi chỉ muốn ôn lại chuyện xưa với anh chút thôi!". Anh ngưng một lát, rồi bật cười quỷ dị:"Không phải lúc trước anh cùng tôi chơi đùa rất vui sao, anh hai?".
Khoảng thời gian đó đã từng trở thành cơn ác mộng đối với Phong Dạ, khiến anh ngày ngày đều phải sống trong sợ hãi. Có lúc chỉ muốn chết đi để không phải chịu đựng thống khổ mà Phong gia ban cho.
Tuy hiện tại mọi thứ đều đã chai sạn, anh đã sớm không còn để tâm tới đoạn thời gian ấy nữa. Nhưng không thể không nói, cái chết của mẹ vẫn luôn khiến anh khó chịu trong lòng.
Trong chuyện này mẹ anh cũng có lỗi. Do bà quá tín nhiệm Phong Mạt, do bà tin tưởng những lời hứa hẹn của lão, do bà đem lòng yêu một người cặn bã như lão. Để rồi cuối cùng bà phải trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Kể cả hi vọng Phong Dạ được sống hạnh phúc trong Phong gia cũng biến thành lý do đẩy anh rơi vào địa ngục.
Nhưng mẹ anh rất tốt...
Bà ấy chịu tủi nhục cũng chỉ muốn Phong Dạ vô ưu vô lo mà sống. Những năm tháng bà quyết định tách khỏi Phong Mạt, đem anh rời đi, cuộc sống vất vả khiến bà trở nên gầy yếu, cho dù kiệt sức đến mức không thể đứng dậy bà vẫn cố gắng bày ra dáng vẻ tươi tỉnh nhất đứng trước mặt anh.
Mẹ anh vốn dĩ không muốn chen chân vào gia đình Phong Mạt. Nếu không phải bị hạ thuốc sau đó xảy ra quan hệ với lão thì e rằng bà đã có cuộc sống tốt hơn.
Bà cũng không phải chịu đựng vất vả vì đứa con như anh.
Đúng vậy, mẹ anh không đáng nhận những thứ này!
Thời gian vừa qua, anh cứ nghĩ bản thân đã chôn vùi mối thù kia xuống tận đáy lòng, thờ ơ mọi thứ liên quan đến Phong gia. Thế nhưng ngày hôm nay khi gặp lại Phong Kiệt Trì, mọi chuyện xảy ra đối với mẹ con anh không ngừng ồ ạt tái hiện trong đầu, tựa như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
L*иg ngực cuồn cuộn căm phẫn, hận thù như một ngọn núi lửa đang không ngừng phun trào thứ nham thạch nóng rực.
Hiện tại anh chỉ muốn ngay lập tức lấy mạng toàn bộ Phong gia để dâng tặng cho mẹ anh.
Sát ý trong mắt Phong Dạ ngày càng nồng đậm, khí tức lạnh lẽo lan ra khắp mọi ngóc ngách. Cố Tử khẽ liếc nhìn Phong Dạ, tất nhiên cô cũng cảm nhận được hận ý phát ra từ anh.
Có lẽ hôm nay không đến lượt cô ra tay rồi!
"Phong Dạ, mày còn có thể trách ai? Nếu không phải mụ đàn bà kia leo lên giường của ba tao, phá hoại gia đình hạnh phúc gia đình tao thì bà ta sẽ chết sao? Tất cả là do bà ta tự chuốc lấy!". Phong Kiệt Trì hung tợn quát lớn, ánh mắt nhìn Phong Dạ như muốn xé xác anh ra.
Nhưng đáp lại hắn, lại là tiếng cười của Phong Dạ. Khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, nên Phong Kiệt Trì không nhìn rõ được cảm xúc của anh.
Tuy nhiên, chỉ vài giây sau tiếng cười kia lập tức biến mất. Thay vào đó là một giọng nói lạnh tới thấu xương:"Vậy sao? Vậy để tao nói cho mày nghe một số chuyện thú vị—".
Thân ảnh Phong Dạ nhanh như cắt phóng về phía Phong Kiệt Trì vung một cú đấm vào má của hắn. Thời khắc đó, Phong Kiệt Trì liền bị lực đạo khủng khϊếp kia đánh văng ra xa tới cửa sổ sát đất. Miệng hắn đầy máu, không ngừng ho sặc sụa, hắn gắng gượng đứng dậy nhưng lại bị Phong Dạ mạnh mẽ đạp xuống.
"Lão già kia năm ấy vì không thể dụ dỗ được mẹ tao liền hèn hạ bỏ thuốc bà ấy!". Dứt một câu Phong Dạ liền hung hăng giẫm lên mặt Phong Kiệt Trì một cái, khiến hắn đau đớn rêи ɾỉ.
"Chính miệng lão ta nói sẽ ly dị với Kiều Phỉ để cả đời ở cạnh bà ấy!".
Kiều Phỉ là mẹ của Phong Kiệt Trì.
"A—".
"Lão ta nói Kiều Phỉ chỉ là công cụ lợi dụng đưa Phong thị lêи đỉиɦ cao mà thôi!".
"A—— thằng chó chết mày nói láo!". Lực đạo giẫm xuống ngày càng lớn, Phong Kiệt Trì không kìm được mà gào lên.
Phong Dạ vẫn lạnh lùng vừa giẫm vừa nói:"Còn nữa, lão ta không chỉ có nhiều phụ nữ bên ngoài mà một trong bọn họ có cả dì của mày!".
Tin tức này làm Phong Kiệt Trì chấn động đến mức quên đi đau đớn, hắn đờ đẫn nhìn vào khoảng không, sau đó khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận hét lên:"Mày nói láo, không thể như thế được. Mày gạt tao!".
Lúc này Phong Dạ bất động thanh sắc, nhưng giọng nói lại lộ ra chút run rẩy:"Mẹ tao—là do Kiều Phỉ gϊếŧ!". Dứt câu, anh mạnh mẽ đá vào ngực Phong Kiệt Trì khiến hắn phun ra một ngụm máu, thảm trải sàn đỏ thẫm một mảng.
Anh vẫn còn nhớ rất rõ năm ấy khi biết Kiều Phỉ sẽ tới tìm, mẹ đã dụ anh ra ngoài để bà ta không thể gặp được. Đến khi anh trở về, nghe thấy tiếng hét thất thanh của mẹ, anh thấp thỏm nấp sau cửa sổ chứng kiến mọi việc. Kiều Phỉ mang giày cao gót liên tục giẫm nát gương mặt mẹ anh mặc kệ mẹ giãy giụa như thế nào. Anh muốn xông vào, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của mẹ, anh liền hiểu mẹ không muốn anh phải chết. Đến khi Kiều Phỉ dùng dao dứt khoát cắm vào l*иg ngực mẹ, sau đó phủi tay rời khỏi anh mới hốt hoảng chạy vào ôm cái xác đang dần lạnh lẽo.
Ngày hôm ấy anh khóc đến ngất đi trên người mẹ, lúc tỉnh lại mẹ đã được Phong Mạt đưa đi an táng, còn anh được đưa về Phong gia.
Sống chung một mái nhà với hung thủ gϊếŧ mẹ mình, anh chỉ có thể che giấu thật kĩ. Mẹ đã hi sinh để bảo toàn mạng sống của anh, anh không thể khiến mẹ phí công vô ích.
"Nhưng bà ấy lại không muốn tao trả thù cả nhà mày!".
Trong quyển nhật kí của mẹ anh tìm được trong căn trọ cũ, bà viết toàn bộ những đau khổ của mình trong đó. Cuối quyển nhật kí có một trang bà viết cho anh. Dặn dò anh phải sống tốt, phải sống thật hạnh phúc, bà còn nói rằng bà yêu anh như thế nào, bà không hối hận vì đã sinh ra anh.
Bà nói anh là món quà quý giá nhất của bà.
Tuy nhiên, điều đặc biệt nhất trong trang nhật kí ấy là bà không muốn anh trả thù Phong gia.
Đó là lí do lớn nhất mà anh để Phong gia yên bình tới tận bây giờ.
Nhưng hôm nay khi nhìn thấy Phong Kiệt Trì, anh lại không thể kìm nén được.
Phong Dạ tựa vào ghế salon, cúi đầu nói:"Mẹ tao tốt như vậy, những đau khổ năm ấy bà không đáng phải nhận lấy!". Giọng anh rất nhẹ, gần như là nỉ non. Cố Tử trầm mặc nhìn bóng lưng kia, cảm thấy nó có chút cô đơn, quạnh quẽ.
Phong Kiệt Trì nằm dưới sàn, hắn đã không cảm nhận được đau đớn. Những chuyện Phong Dạ vừa kể, hắn đều không biết.
Mẹ hắn đã từng nói là mẹ của Phong Dạ lẳиɠ ɭơ quyến rũ ba hắn, không từ thủ đoạn để leo lên giường ông ta. Sau đó lấy cái thai để giành lấy vị trí Phong phu nhân. Còn cái chết của bà ta, là do bà ta bám lấy người đàn ông khác nên bị vợ người ta thuê người gϊếŧ chết.
Vốn hắn luôn cho rằng là như vậy.
Nhưng không ngờ, mọi thứ đều không phải. Mà người dì tận tâm chăm sóc, yêu thương hắn còn là tình nhân của ba hắn!
Cả thế giới gần như sụp đổ trước mắt Phong Kiệt Trì, nỗi tuyệt vọng dâng lên trong lòng, có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng khiến hắn không cách nào thở nổi.
Cái gia đình tưởng chừng hạnh phúc kia, chỉ còn lại một bộ dạng giả tạo.
Phong Dạ không có khả năng nói dối hắn, vì cả nhà hắn là kẻ thù của Phong Dạ, chắc chắn anh sẽ tìm được mọi nhược điểm để đạp đổ Phong gia.
Huống hồ, hắn ngay từ đầu đã có chút nghi ngờ những thứ này. Đến hôm nay, đã không cần bàn cãi gì nữa.
Bỗng nhiên l*иg ngực hắn nhận được một trận đau đớn, Phong Kiệt Trì ngước mắt nhìn chỉ thấy Phong Dạ lạnh lùng rút tay ra khỏi con dao đang cắm ở ngực hắn.
"Mày—".
Phong Dạ nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi lên tiếng:"Mẹ tao mặc dù không cho tao trả thù Phong gia, nhưng tao vẫn muốn để Kiều Phỉ cảm nhận được việc mất đi người thân mà mình yêu nhất. Còn việc làm trái lời bà—tao sẽ về xin lỗi bà sau!". Nói rồi, anh đứng dậy nhất chân rời khỏi căn phòng.
Cố Tử lặng lẽ bước đi phía sau, rõ rệt cảm nhận được tâm tình nặng nề của anh. Đây là lần đầu tiên cô thấy một mặt này từ Phong Dạ.
Anh thì ra cũng có lúc yếu mềm như vậy!
Cô thật sự muốn biết Phong Dạ đã từng trải qua những gì.
Dù không hiểu vì sao chính bản thân là có ý nghĩ như vậy.
Phong Dạ phía trước đột nhiên dừng lại, anh chống một tay lên bức tường, cúi đầu không nói. Trong không gian không lấy một chút ánh sáng, Cố Tử vẫn thấy được sự cô đơn của anh. Cô chậm rãi bước tới bên cạnh Phong Dạ, chỉ im lặng không làm phiền anh.
Không tới vài giây sau, Phong Dạ xoay người kéo Cố Tử ôm vào lòng ngực, chôn mặt vào hõm vai cô.
Cố Tử bị hành động này doạ cho sững người, không kịp phản kháng, đến khi nhận thức rõ cô vẫn đứng bất động tùy ý để Phong Dạ ôm lấy.
"Cố Tử—". Phong Dạ nhẹ nhàng lên tiếng.
"Ừm".
Im lặng một lúc, Phong Dạ mới nỉ non nói:"Tôi làm trái lời mẹ rồi—".
"Bà ấy dặn tôi không được trả thù".
"Bà ấy dặn tôi không nên tiếp tục dính dáng tới bọn họ".
"Nhưng—tôi thật sự không nhịn được nữa".
"Tôi khó chịu lắm—đêm nào tôi cũng mơ thấy khoảnh khắc bà chết trước mắt tôi—".
"Tôi thực sự rất khó chịu!". Giọng nói có chút run rẩy, tựa hồ ngay tức khắc anh sẽ khóc.
Trong đầu Cố Tử là một mớ tơ vò, lần đầu tiên Phong Dạ lộ vẻ yếu đuối này trước mặt cô, khiến đáy lòng cô mềm mại hẳn. Cố Tử đưa một tay lên nhẹ nhàng vỗ lưng anh, tay còn lại chậm rãi xoa đầu an ủi, cô nói:"Dì sẽ không trách anh!".
"Vì anh là món quà quý giá nhất của dì!".
"Đừng buồn, nhé?".
Hô hấp của Phong Dạ ngưng trọng, rất nhanh anh xiết chặt vòng tay như muốn khảm người trong ngực vào xương tủy.
END.