Chương 33-2: Cô và vị thần của biển cả (2)

Ngày hôm sau.

Đúng sáu giờ sáng.

Bầu trời ở vùng nhiệt đới vào sáng sớm còn phân thành hai nửa bên tối bên sáng, màu xanh trắng xen lẫn dường như kéo dài đến tận mặt biển, giống như một bức tranh được vẽ từ màu nước khá nhòe.

Lúc này Nhan An và đoàn người đi săn cá voi lại ra biển, trên tay ai cũng mang theo đủ loại thiết bị, sẵn sàng chờ đợi chỉ thị của thuyền trưởng để lên tàu.

Đoàn người bản địa đi săn cá voi cũng chỉ là mấy người này, nên họ đều quen nhau cả.

Đoàn người hôm qua Nhan An nhập hội hôm nay lại có thêm hai thành viên mới, vì ngồi không xuể nên phải tách một người sang tàu khác. Mà trên tàu mọi người ai nấy cũng đều có đôi có cặp, chỉ mình Nhan An lẻ ra, nên dĩ nhiên người được sắp xếp sang thuyền khác chính là cô.

Vừa khéo cô vừa lên thuyền bên này đã nhìn thấy Thiền Ngật trong bộ đồ lặn đang ngồi dựa vào lan can thuyền, ánh mắt hướng nhìn về phía ánh dương vừa ló ra, giống như không để ý đến mọi chuyện xung quanh.

Nhan An lập tức giống như tìm ra mục tiêu mà bước đến, sau đó vui vẻ chào hỏi: "Thiền cơ trưởng khéo quá nha! Hình chụp hôm nay của tôi toàn bộ đều nhờ cả vào anh đấy."

Thiền Ngật lười biếng liếc nhìn cô một cái: "Tôi đâu có phải là nhϊếp ảnh gia trên mạng xã hội của cô đâu nhỉ."

Làn nước biển trong veo nhẹ nhàng uốn lượn theo thân tàu, nước biển hôm nay ấm hơn hôm qua một chút, lúc xuất phát thuyền trưởng đã đứng lên tự tin tuyên bố với mọi người: "Các bạn, ngày chúng ta mong đợi cuối cùng cũng đã đến rồi!"

Niềm tin và những lời lẽ hùng hồn của thuyền trưởng dường như đã truyền thêm năng lượng cho mọi người, những người trên tàu đều cảm thấy hưng phấn, ánh mắt Nhan An lúc này cũng sáng rực lên, cô không nhịn được mà vỗ tay hoan hô.

Chiếc tàu nhanh chóng lướt trên mặt biển màu xanh lam rồi từng chút hướng về phía đường chân trời, gợn lên từng làn bọt sóng trắng xóa.

Sau khi cảm giác hưng phấn qua đi, mọi người bắt đầu yên tĩnh chờ đợi, ai nấy đều đang giữ sức chờ đợi cơ hội.

Săn cá voi là một môn thể thao dựa vào thể lực đồng thời còn dựa vào cả vận may nữa, vì vừa nhảy xuống nước bạn sẽ không có thời gian để mà điều chỉnh hay xuất phát lần nữa, cơ hội có thể chỉ đến một lần, nếu bỏ lỡ thì xem như không còn gì cả, cho nên chỉ những người có tốc độ đủ nhanh mới có thể bơi theo kịp tốc độ của cá voi, như vậy mới gọi là đi săn cá voi chứ không phải chỉ là đứng từ xa nhìn theo bóng nó.

Nên lúc này mọi người đều đang yên tĩnh và chăm chú nhìn về phía đại dương mênh mông, ngoại trừ Nhan An, cô gái này lúc nào cũng tràn đầy sức sống và sự hoạt bát.

Còn Thiền Ngật lúc này đang ngồi bên mạn tàu vốc nước biển lau rửa cặp kính lặn, anh liếc nhìn mái tóc dài đang bay lượn của Nhan An và ánh sáng lấp lánh bên dưới đôi chân vịt của cô, đối phương đang tập trung tinh thần cài đặt chiếc camera màn hình trên tay, giống như một phóng viên chuyên nghiệp vừa chụp ảnh vừa huyên thuyên không ngừng.

Lát sau cuối cùng cô cũng chịu dừng lại, và quay đầu nhìn về phía anh: "Cơ trưởng, lát nữa anh có thể giúp tôi quay phim được không, chỉ cần gắn chiếc camera này vào cánh tay là được, dễ như ăn kẹo vậy đó."

Thiền Ngật nhìn về phía mặt biển xa xăm mà nhướng mày, anh không lập tức đồng ý hay từ chối mà chỉ nói lại: "Vậy phải xem cô bơi có đủ nhanh không."

Khóe miệng Nhan An lập tức ngoác đến tận mang tai, giống như một con vẹt đang diễu võ dương oai một cách khí thế: "Xì, anh yên tâm! Gì chứ đây là sở trường của tôi mà, lát nữa tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên đuổi kịp cá voi!"

Đúng lúc này thuyền trưởng đột nhiên hét lớn gọi mọi người: "Các bạn! Nó đến rồi!"

Tốc độ của con tàu lập tức chậm lại, mọi người trên tàu được những lời này của thuyền trưởng thức tỉnh, Nhan An lập tức quay đầu nhìn, cô kích động đến mức nổi hết cả da gà.

Lúc này tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn chăm chăm vào vùng biển xanh thẳm trước mắt, và đứng dồn về sát mạn thuyền, thậm đôi chân vịt của họ đã chạm cả vào mặt nước biển, dường như ai nấy đều đã chuẩn bị sẵn sàng để nhảy xuống, chỉ đợi một mệnh lệnh từ phía thuyền trưởng.

Mặt biển cũng trở nên yên tĩnh lạ thường, thuyền trưởng đã bảo thuyền viên tắt hết động cơ, nên xung quanh lúc này chỉ còn tiếng sóng biển rì rào.

Đúng lúc mọi người đang yên lặng chờ đợi, bất ngờ một cột nước từ dưới biển bắn lên không trung, một vật thể to lớn từ từ trồi lên khỏi làn nước, màu da đen trắng tách biệt rõ ràng, giống như một hòn đảo từ từ trồi lên khỏi mặt biển, nó vươn đầu lên, vô cùng thoải mái mà xoay 180 độ, sau đó lại nặng nề chìm xuống đáy biển, gợn lên từng cơn sóng lớn đập thẳng vào mạn tàu.

Nhan An dường như ngừng hô hấp mất một lúc, cô kích động nắm lấy tay Thiền Ngật, giọng nói nhẹ nhàng giống như một cơn gió xuân: "Là cá voi thật kìa!"

Thuyền trưởng giơ tay lên, ánh mắt chăm chú nhìn về những cơn sóng trên mặt biển, sau đó lập tức ra lệnh mọi người chuẩn bị nhảy xuống nước: "Nhớ kỹ, phải nhanh lên!"

Nhan An và Thiền Ngật là những người đầu tiên mang xong kính bơi, cô buộc chiếc camera hành trình vào tay anh, sau đó tươi cười hỏi lại đối phương: "Anh sẽ giúp tôi quay lại chứ?"

Thiền Ngật giơ một tay lên để mặc đối phương buộc thiết bị, một tay khác bóp mũi làm động tác Frenzel để khởi động trước khi lặn, nghe thấy cô hỏi liền nhìn về phía cô qua lớp kính lặn: "Tôi nói rồi, chỉ cần cô bơi đủ nhanh."

单屹意气风发地勾起了唇, 与颜安记忆中那种性感到极致的笑高度重合: "只有在我前面, 我才看得到你."

Anh vừa phấn khởi nói vừa nhếch khóe môi mỉm cười, nụ cười đó giống hệt như nụ cười gợi cảm chết người trong ký ức của Nhan An: "Bởi vì nếu cô bơi ở phía trước tôi, thì tôi mới có thể nhìn thấy cô được."

Bởi vì anh sẽ không bao giờ chờ đợi bất kỳ ai.

Nhan An nghe thấy thế cũng bướng bỉnh hếch cằm, sau đó nở một nụ cười đầy tự tin đáp lại: "Ở dưới nước, tôi cũng xưng vương xưng bá được đấy."

Nụ cười thách thức của cô dường như đã lây nhiễm sang người bên cạnh, khiến anh cũng phải mỉm cười đối mặt với ánh mắt tự tin đó: "Tôi cũng rất thích những người có thể xưng vương xưng bá được."

Đúng lúc này vị thuyền trưởng đang đứng trước mũi tàu đột nhiên mạnh mẽ phất tay, và ra lệnh: "Nhảy!"

Nhan An không do dự mà lập tức nhảy xuống, động tác vô cùng xinh đẹp, đôi tay cô chồng lên nhau đưa về phía đỉnh đầu, đôi chân cô cũng nhanh chóng uốn lượn theo dáng bơi của các nàng tiên cá, trông cô giống như một chú cá bị rơi vào trận xoáy nước sau đó thoát ra khỏi đàn cá con, sau khi xác định mục tiêu rõ ràng, cô nhanh chóng hướng về phía chú cá voi lưng gù đó.

Còn Thiền Ngật lại một mình rời khỏi đội ngũ, anh tiếp tục lặn sâu xuống, sau đó dừng ở độ sâu khoảng 30 mét, rồi xoay người, trôi theo dòng nước giống như một vật thể tĩnh lặng dưới biển sâu, anh để mặc bản thân trôi một cách tự do, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía quái vật khổng lồ của tự nhiên đang ở phía xa.

Giữa đáy biển và mặt đất tồn tại một sự khác biệt vô cùng to lớn.

Ở đây là sự yên tĩnh đến mức tuyệt đối, vạn vật dường như đều tồn tại trong sự yên lặng đó.

Mà ở nơi có độ sâu 30 mét, những tia nắng dường như đã bị lọc gần hết, chỉ còn lại những tia sáng vô cùng yếu ớt, mặt trời ấm áp cũng không thể chạm đến nơi đây, nên nhiệt độ nước khá lạnh lẽo, Thiền Ngật dường như chìm đắm trong vùng xanh thẫm u minh đó, bên tai anh là tiếng tim đập vô cùng chậm rãi, khiến anh vô thức nhắm mắt lại.

Một tiếng kêu đột nhiên xuyên qua đại dương hắc ám truyền đến, nó dường như đè ép hết âm thanh của vạn vật trên thế gian mà đánh về phía Thiền Ngật, anh đột ngột mở mắt ra, một chú cá voi lưng gù khổng lồ đang nhẹ nhàng quẫy đuôi bơi trên đỉnh đầu của anh, giống như một vị thần dưới biển sâu.

Và chỉ cần một cái quẫy đuôi, vị thần này dường như đã lặn xuống đến độ sâu mà người bình thường không ai có thể đạt đến, nhưng dường như vạn vật trên thế gian này đều có ngoại lệ. Nhan An giống như một chiến binh bất bại, cô đã cùng nó một đường đồng hành, dù khi bơi bên cạnh chú cá voi lưng gù, trông cô nhỏ như một chú cá con, nhưng động tác lại vô cùng đẹp mắt, đôi chân vịt nhẹ nhàng chuyển động, không tạo nên một bọt khí nào.

Cô duỗi dài đôi tay, bày ra đủ tư thế từ xoay người, lộn nhào, đến từ từ bước đi, giống như đang hăng say khiêu vũ cùng nó.

Thiền Ngật vẫn ở chỗ cũ ngước nhìn lên, giống như đang theo dõi một vở kịch câm khổng lồ đang được truyền hình trực tiếp.

Lúc này Nhan An dường như cũng đã phát hiện ra anh, trong lúc vui vẻ cô đã không cẩn thận nhả ra một chùm bong bóng khí, cô lập tức xoay một vòng rồi hướng về phía anh chào hỏi, còn dùng tay vẽ một hình trái tim xiên xẹo ở dưới đáy biển.

Một giây sau, cô lại chỉ về phía cánh tay mình.

Thiền Ngật yên lặng mỉm cười, anh giơ tay lên, hướng chiếc camera trên tay về phía đối phương.

Giống như những tia sáng tỏa ra trên đỉnh đầu chúa Giê-su, Nhan An và vị thần của biển khơi vẫn đang tự mình tỏa sáng ở nơi đáy biển sâu vô tận, đúng là một loại cảm xúc khó có thể hình dung được.

Trái tim trong l*иg ngực vì nín thở quá lâu mà điên cuồng nhảy nhót, nhưng Thiền Ngật vẫn yên lặng và nghiêm trang làm một động tác chào, xung quanh yên tĩnh đến mức anh dường như có thế nghe thấy tiếng nước bị khuấy động khi Nhan An bơi.

Cuối cùng anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh, cảm giác lúc này thật tuyệt vời.

*

Nhan An và Thiền Ngật bơi lên cùng lúc, sau khi trồi lên khỏi mặt nước, hai người đều há to miệng hô hấp, Nhan An nhìn về phía anh, sau đó cởi bỏ kính lặn rồi bật cười ha ha.

Thiền Ngật thở gấp, và ngước nhìn lên trên, trên đầu anh là ánh mặt trời vừa chói mắt vừa nóng bức, tâm trạng thật sảng khoái, anh cũng rộng lượng đáp lại cô bằng một nụ cười tươi tắn.

Nhan An lên đến tàu liền lập tức cởi khóa kéo bộ đồ lặn, bên trong cô chỉ mặc một chiếc áo bơi hai dây, khiến dáng người xinh đẹp lập tức hiện ra, cô tùy ý hất mái tóc dài ra phía sau, rồi lập tức đi đến bên cạnh Thiền Ngật: "Anh có quay được tôi không? Anh có thấy tôi không đấy? Tôi còn vẫy tay với anh nữa, sau đó còn bắn tim nữa nha."

Mái tóc của Thiền Ngật vẫn đang nhỏ nước, anh đang dùng khăn tắm lau qua, nghe thấy cô bắt đầu hưng phấn hỏi han lập tức nhướng môi cười rồi nói: "Yên tâm, toàn thế giới ai cũng thấy cô cả."

Nhan An lập tức đắc ý mỉm cười.

Tiếng cười của cô vừa vui tươi vừa sảng khoái, giống như ánh mặt trời ấm áp vào lúc tám chín giờ sáng, cũng giống như những cơn gió biển ở vùng đất Sri Lanka này, khiến toàn bộ những thành viên trên tàu đều bị sự vui vẻ của cô lây nhiễm.

Một cô gái vừa phóng khoáng, vừa xinh đẹp như thế, ở trong mắt người khác cô chính là ánh mặt trời rực rỡ khiến người ta muốn theo đuổi nhưng lại không dám nhìn thẳng.

Đi cùng đoàn bọn họ hôm nay còn có một cô gái nữa, cô ấy vừa đỏ mặt vừa nhìn lén Nhan An, lúc nhìn thấy hình xăm lộ ra dưới chiếc áo bơi của cô, giống như thân rắn và những sợi dây leo đầy gai đang quấn chặt lấy nhau, một hình xăm như thế ở trên làn da của Nhan An, lại khiến cho đối phương cảm giác được một vẻ đẹp thật yêu dã.

Cô gái đó cuối cùng cũng nhịn không được, mà bước đến bắt chuyện với Nhan An, cô cũng vô cùng sảng khoái đáp lại đối phương.

Cô gái tò mò hỏi cô hình xăm này có hàm ý gì?

Nhan An bèn chỉ vào phần da bên dưới áo bơi: "Cái này à? Cái này là hình xăm dán thôi, là một người bạn mang tặng, cô ấy cảm thấy đẹp nên tặng tôi thôi."

Thực ra, do lần trước cô bạn Á Mạn của cô tự xăm một bông mẫu đơn ngay dưới xương quai xanh, lúc đón bình minh ở Monaco còn mặc áo choàng tắm ăn sáng và gửi ảnh tự sướиɠ khoe mẽ với Nhan An.

Chủ đề nói chuyện của cả hai lại được đẩy đến những vấn đề khá "mặn".

Mạn: Đẹp không?

Nhan An: Tuyệt mỹ!

Mạn: Mặc đồ vào thì đẹp bình thường thôi, lúc cởi mới gọi là tuyệt mỹ, tối qua anh chàng thợ xăm đẹp trai đó còn hận không thể giúp tớ xăm một đóa hồng ở trên ngực nữa kìa.

Nhan An: Tớ đoán anh chàng thợ xăm tối qua chắc suýt chết trên người cậu luôn ấy.

Á Mạn lập tức cười lớn: Đáng tiếc cậu không thể xăm mình, không thì thế này đi, tớ giúp cậu làm một hình xăm dán nhé, hoa hồng và rắn, dán lên ngực, lúc mặc nội y sẽ lúc ẩn lúc hiện, đảm bảo khiến cực phẩm chết mê chết mệt.

Hai cô gái càng nói càng hăng, nhưng mặt không đỏ, mà tim cũng không thèm đập loạn.

Vì thế không lâu sau, Á Mạn liền thật sự gửi đến cho cô một hình xăm dán, và còn dặn thêm: Nhớ dán bên dưới ngực nhé, lúc đi lại lắc lư thì anh chàng nào mà chịu nổi, ha ha ha ha.

Lúc này con tàu du lịch bắt đầu lắc lư về bờ, Nhan An cũng vô cùng phóng khoáng chỉ vào hình xăm, khiến cô gái vừa hỏi càng thêm đỏ mặt, cô ấy xấu hổ tán thưởng: "Đúng là rất đẹp."

Nhan An cũng vô cùng vui vẻ cười lớn, sau đó ánh mắt cô tinh nghịch xoay chuyển và dừng lại ở phía Thiền Ngật, giống như một con mèo xấu xa nghiêng người về phía anh rồi hỏi: "Có phải rất đẹp không?"

Ánh mắt Thiền Ngật nhìn về phía hình xăm cô chỉ, chiếc áo bơi hôm nay cô mặc còn bó sát và nhỏ hơn cả hôm qua, nên hình xăm bị lộ ra càng nhiều, khiến phần bị giấu dưới lớp vải càng thêm dụ hoặc.

Nhan An cảm thấy phần da chỗ hình xăm bị ánh mắt anh thiêu đốt nóng lên, nhưng anh chỉ lạnh nhạt trả lời: "Khi nào về trước khi đi làm nhớ xóa cho sạch đấy, nếu không tôi sẽ tố cáo cô đấy."

Nhan An lập tức sững sờ: "Hả?"