Từ sau ngày hôm đó, Nhan An lại quay lại những ngày tháng bay cùng Thiền Ngật.
Bầu trời ở Nam Diên vẫn âm lãnh mãi cho đến trước khi bọn họ kết thúc chuyến công tác ở đây một ngày, nguồn không khí lạnh đó ngấm vào từng lỗ chân lông khiến lục phủ ngũ tạng của Nhan An đều suýt bị đông cứng.
Cô cảm thấy bản thân bị Thiền Ngật từ chối, nên quyết định nghỉ ngơi trước rồi mới tiếp tục tấn công.
Trong thế giới của Nhan An, thất bại hay thành công đều là chuyện thường tình, cô không quá để ý cũng sẽ không cảm thấy quá thất vọng, chỉ là cảm thấy thời tiết lạnh mà lòng người cũng thật lạnh, nên lúc này cô cảm thấy thật chờ mong ánh mặt trời và muốn được theo đuổi ánh nắng ấm áp đó để có thể khiến bản thân ấm áp hơn một chút, mới có thể tiếp tục quang hợp.
Hôm nay là ngày thứ 30 Nhan An ở Nam Diên, cũng là ngày công tác cuối cùng ở đây.
Hôm nay Nhan An và Thiền Ngật có chuyến bay sớm, từ Nam Diên về Bắc Thành, cũng là lúc họ tạm biệt cái thành phố âm lãnh này.
Sáng sớm 5 giờ sáng Nhan An tắt báo thức, sau đó thức dậy thay đồng phục, rồi đi đến bên cửa sổ kéo mở rèm che, bầu trời hôm nay lại là một màu xanh trong, Nhan An nở một nụ cười vui vẻ, cuối cùng cô cũng được nghênh đón một ngày nắng ấm.
Trong khoang điều khiển lúc này, Nhan An và Thiền Ngật đang đợi chỉ thị để rời khỏi đường băng, đúng lúc này cửa khoang bị gõ mở.
Mango là tiếp viên số ba ngày hôm nay, cô ấy chào hỏi Thiền Ngật và Nhan An, sau đó giơ hai tờ giấy trên tay lên và nói: "Hôm nay có hai vị khách nhờ bọn tôi chuyển hộ nhật ký chuyến bay, Thiền cơ trưởng có muốn tiếp nhận không ạ?"
Thiền Ngật giơ tay đón lấy, sau đó lật ra xem một lát, anh khẽ nhướng mày rồi nhận xét: "Đây là nhật ký hành trình chuyên nghiệp nhất mà tôi từng xem đấy."
Mango cười giải thích: "Trong đó có một vị khách đang mặc đồng phục học sinh trung học, chắc là một người có đam mê với ngành phi công đấy ạ."
Thiền Ngật bật cười rồi gật đầu, anh thu lại hai tờ nhật ký hành trình đó lại.
Mười lăm phút sau, máy bay rời khỏi đường băng và đúng giờ rời khỏi sân bay.
Lúc máy bay bay thẳng lên những đám mây, bầu trời sáng rõ, ánh mặt trời buổi sáng lập tức xuyên vào trong khoang điều khiển, Nhan An mới đột nhiên nhớ đến, sau khi thời gian công tác kết thúc, thời gian cô bay hỗ trợ cùng Thiền Ngật cũng sẽ chính thức kết thúc.
Chứng chỉ của Thiền Ngật đa phần đều là điều khiển loại máy bay cỡ lớn và bay chặng đường dài, giống như loại máy bay B787 ở Bắc Hàng chỉ dùng để bay các chuyến bay quốc tế đường dài.
Lúc này Nhan An nhìn thẳng về phía trước, nhưng ánh mắt cô lại liên tục rơi trên người bên cạnh.
Trên người anh dường như luôn được bọc trong một lớp vỏ lớn, lớp vỏ đó tuy không dày nhưng lại vô cùng cứng, vừa nghiêm túc vừa trầm mặc vừa lạnh lùng, và tản ra cảm giác xa cách nhàn nhạt như một tầng sương mỏng.
Lát sau Nhan An rời mắt khỏi anh, cô vô cớ nghĩ đến những lời người bạn tên Hống đó đã nói.
Hãy đặt cho mình một giới hạn, nếu chạm đến giới hạn đó là cô có thể quay đầu lại rồi.
Nhan An âm thầm bĩu môi, ở trên người Thiền Ngật cô dường như chẳng thể tìm nổi cái giới hạn mà anh ta đề cập đến.
Lúc máy bay đạt đến độ cao mục tiêu liền chuyển sang chế độ tự động lái, Thiền Ngật liền cầm lấy hai tờ nhật ký chuyến bay mà Mango vừa đưa đến, Nhan An nhìn về phía anh, cô có chút kinh ngạc nói: "Tôi cứ tưởng anh sẽ không bao giờ nhận mấy thứ này đâu."
Thiền Ngật: "Lý do?"
Nhan An: "Anh toàn nói lúc điều khiển máy bay phải thận trọng hết mức, nên tôi cảm thấy giống như trong khoang điều khiển trừ bỏ bảng điều khiển trước mắt, anh sẽ không bao giờ chạm đến bất cứ thứ gì khác."
Thiền Ngật yên lặng nhướng mày, sau đó cầm lấy một tờ nhật ký đưa sang cho cô.
Nhan An vô thức nhận lấy.
Đây là một tờ nhật ký hành trình vô cùng đặc biệt, không phải là loại bảng biểu được in ấn, mà là được viết tay, đây cũng là tờ nhật ký có tâm nhất mà Nhan An từng đọc được.
Chữ viết trên đó vô cùng đoan chính, mỗi nét đều được viết ra một cách nghiêm túc. Nhan An xem nội dung bên trong, cô có chút kinh ngạc phát hiện bên trong đến cả chặng bay và lượng dầu cũng được đề cập đến, dù sao thì mấy loại nhật ký này cũng khá phiền phức, tin rằng không có cơ trưởng nào muốn nghiêm túc viết ra.
Ngón tay Nhan An chỉ vào phần bảng biểu viết tay, còn ánh mắt cô nhìn về phía Thiền Ngật, đối phương lại nhẹ nhàng bảo cô lật xem mặt sau, Nhan An liền tò mò lật xem, sau đó cô sững lại, trên mặt lại lộ ra một nụ cười thật tươi.
Phía sau trang giấy đó có viết thêm một đoạn nữa.
Xin chào các anh chị trong tổ bay, em năm nay 14 tuổi, em đang học trung học và vô cùng đam mê ngành phi công, em thích tất cả mọi thứ trong ngành này, em còn thường xuyên theo dõi các tin tức trong ngành.
Em cảm thấy phi công là một công việc vừa phổ thông lại vừa thần thánh, nên em rất vui khi được bố mẹ cho phép báo danh vào học viện phi công, sau này em sẽ trở thành một thành viên trong mọi người, và cùng mọi người cống hiến một phần công sức vào sự phát triển của ngành hàng không dân dụng Trung Quốc.
Nếu không làm phiền công việc của anh chị, rất mong anh chị có thể giúp em điền vào phần nhật ký hành trình này, điều này đối với em vô cùng ý nghĩa, nó sẽ là động lực tinh thần to lớn để em nỗ lực chinh phục ước mơ của mình.
Nhưng nếu không tiện cũng không sao ạ, em vẫn vô cùng cảm kích vì anh chị đã bớt chút thời gian xem hết bức thư này.
Em cũng vô cùng cảm ơn các anh chị trong tổ bay, cảm ơn mọi người đã đưa chúng em đến nơi một cách an toàn.
Ở bên dưới lời nhắn này còn vẽ thêm một hình mặt trời nhỏ và một cái emoji mỉm cười rất.
Nhan An vẫn mang theo nụ cười vui vẻ mà xem hết bức thư, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một chút xúc động và ấm áp.
Đây chính là lý do vì sao Thiền Ngật lại nhận lấy bức thư này.
Nhan An: "Tôi có thể điền bản nhật ký hành trình này không?"
Thiền Ngật mỉm cười: "Được chứ."
Trong thời gian bốn tiếng sau đó của chuyến bay, Nhan An liền yên lặng ngồi bên cạnh Thiền Ngật, mọi suy nghĩ về nhi nữ tình trường đều bị cô bỏ quên theo mây gió, cô chỉ chăm chú quan sát tất cả các thiết bị đo lường trên máy bay, rồi chăm chú ghi lại nhật ký chuyến bay cho cậu thiếu niên 14 tuổi đó, lúc máy bay bay đến không phận của Bắc Thành, Nhan An nhìn xuống thành phố thu nhỏ bên dưới, cô bất giác có chút hoài niệm thành phố mà mình đã sống hơn hai mươi năm này.
Lúc máy bay đáp xuống Thiền Ngật lại để Nhan An tự mình điều khiển, hôm nay sân bay Bắc Thành được ánh nắng chiếu rọi, bầu trời quang đãng và vô cùng trong xanh, máy bay cũng được Nhan An điều khiển đáp đất một cách ổn định và ôn hòa giống như một ngọn gió xuân, ngọn gió đã thổi bay cái lạnh của tháng chạp, và cũng đánh dấu kết thúc chuyến bay cuối cùng trong giai đoạn FR của cô.
Sau khi điền xong tên điểm đến trên nhật ký chuyến bay, cô liền đưa trang giấy đó cho Thiền Ngật: "Cơ trưởng ký tên lên đi."
Thiền Ngật lại bảo cô ký đi rồi đưa lại cho anh.
Nhan An để trống một khoảng phía trước để anh ký, sau đó mới ký tên mình lên và trả lại trang giấy cho anh.
Thiền Ngật nhận lấy nhưng không trực tiếp ký lên, anh cẩn thận kiểm tra những thông tin Nhan An vừa điền, giống như đang trong trong kỳ huấn luyện phi công mới.
Nhan An nhìn người bên cạnh đang ngồi dựa trên lưng ghế và cúi đầu yên lặng kiểm tra, cô đột nhiên nói: "Thiền cơ trưởng, chúc cho mỗi chuyến bay của chúng ta sẽ luôn bay qua những bầu trời trong xanh, và luôn thuận lợi bình an.
Thiền Ngật nghe vậy cũng không ngẩng lên, nhưng lại lộ ra một nụ cười tán đồng, anh cầm bút lên ký tên lên bảng nhật ký hành trình, ánh mắt Nhan An rơi lên đầu bút của anh, cô kinh ngạc nói:" Cơ trưởng anh phải ký vào phía trước chứ. "
Thiền Ngật đã ký tên mình vào phía sau tên Nhan An, đầu bút nhấc lên kết thúc nét cuối cùng, anh giải thích:" Đối với tôi thì chẳng có quy tắc gì gọi là cố định cả. "
Anh bỏ bút xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô nhắc nhở:" Từ ngày mai cô đã là F1 rồi, từ F1 đến vị trí của tôi là một con đường vô cùng lâu dài, thậm chí có người còn phải ngồi ở vị trí cơ phó cả đời, hy vọng cô sẽ không như thế. "
Ánh mặt trời ở Bắc Thành vào giữa trưa chói chang đến mức lóa mắt, vô hình phản chiếu ra dáng vẻ kiêu hãnh và đầy tự hào trong ánh mắt của Thiền Ngật, không khí lúc này và những lời anh nói đã khiến Nhan An cảm thấy vô cùng xúc động, đến nỗi toàn thân cô nổi lên một lớp da gà.
Nhan An nở một nụ cười tràn đầy nhiệt huyết của thanh xuân, trong nụ cười đó giống như đang che giấu nguồn năng lượng vô tận, cô mạnh mẽ đáp lời:" Tôi nhất định sẽ đuổi kịp anh.
Thiền Ngật nhướng mày, dường như có ý nói, tôi sẽ rửa mắt trông chờ.
Lúc này thang trượt đã được gắn vào cửa khoang, Mango gõ cửa khoang điều khiển và hỏi hai người có thể để hành khách xuống chưa, Thiền Ngật gật đầu, đồng thời đưa lại hai trang nhật ký hành trình cho đối phương: "Chữ viết của cậu bé kia rất đẹp, cũng rất dụng tâm, nếu tổ bay có đồ lưu niệm có thể tặng cậu ta một món."
Mango mỉm cười trả lời: "Đó không phải là con bé đâu ạ, là một cô bé."
Nhan An sau một phút kinh ngạc lập tức mỉm cười và nói: "Tôi muốn gặp cô bé đó một lát!"
Cô bé mặc bộ đồng phục học sinh trung học, Nhan An dừng trước cửa khoang điều khiển và từ xa nhìn qua, đối phương là một cô nhóc khá yên tĩnh.
Lúc này bố cô bé đang đi ở phía sau, còn mẹ cô bé đang nắm lấy tay cô, một nhà ba người là những người cuối cùng rời khỏi máy bay.
Mango đi lên phía trước rồi giới thiệu với cô bé: "Đó là cơ trưởng và cơ phó điều khiển chuyến bay ngày hôm nay."
Ánh mắt cô nhóc lập tức sáng lên, cô chạy lại trước mặt Thiền Ngật và Nhan An, Nhan An lập tức mỉm cười chào hỏi: "Chào em nha."
Cô bé dường như có chút kinh ngạc: "Chị là cơ trưởng ạ!"
Nhan An xua tay phủ nhận: "Chị vẫn chưa phải là cơ trưởng đâu, nhưng tương lai chính là cơ trưởng."
Thiền Ngật đứng bên cạnh nghe cô nói vậy lập tức nhếch môi mỉm cười.
Nhan An nói chuyện với cô bé một lát, cô nhóc kích động đến mức ánh mắt đỏ hồng rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn chị đã để em nhận ra hóa ra ước mơ của em cũng không hề xa vời, em có thể biết tên chị không?"
Nhan An: "Nhan An, Nhan trong nhan sắc, An trong bình an nhé."
Cô bé cũng giới thiệu tên mình: "Em tên là Vương Sở Huệ ạ."
Nhan An lập tức gật đầu: "Sở Huệ à, chị nhớ tên em rồi nè."
Cô bé đột nhiên nghiêm túc giơ tay lên chào Nhan An và Thiền Ngật: "Chúc mỗi chuyến bay của hai người đều bình an thuận lợi!"
Bố mẹ cô nhóc cũng đứng phía sau nhìn lại, sau đó yên lặng nở nụ cười.
Mango tiễn ba người ra khỏi khoang điều khiển, nụ cười trên môi Nhan An dường như chưa bao giờ tắt, cô quay đầu nhìn về phía Thiền Ngật, phát hiện đối phương cũng đang mỉm cười.
Thiền Ngật khẽ cúi đầu nhìn cô, lúc này trong khoang máy bay đã không còn ai ngoài hai người bọn họ, anh nhẹ nhàng nói: "Chúc cho mỗi chuyến bay trên thế giới này đều thuận lợi bình an, ngành hàng không dân dụng cũng được thuận lợi phát triển."
Nhan An yên lặng nhìn anh, sau đó cười nói: "Đúng vậy, thái bình thịnh thế muôn năm!"
Thiền Ngật khẽ bật cười, anh dường như đang cười dáng vẻ ngốc nghếch lúc này của cô.
Ánh mặt trời xuyên qua những ô cửa sổ trên máy bay, không gian thật yên tĩnh và nhẹ nhàng.
Vậy là một chuyến bay ấm áp giữa mùa đông vừa đáp xuống trần gian, đã vô tình hâm nóng toàn thân Nhan An, đến mức cô cảm thấy cảm giác ấm áp dường như đang tràn ngập trong cả trái tim mình.