- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cô Trịch Ôn Nhu
- Chương 6
Cô Trịch Ôn Nhu
Chương 6
Ngày tiếp theo, sau khi ăn xong bữa sáng, Lục Tử Tranh liền cùng trợ lý của Liên Huyên và nàng ta, cùng Kỷ Dao, bốn người ở bộ phận công ty đặt ở Giang Bắc thương thảo cụ thể công việc về chuyện hợp tác với xí nghiệp tư vào chiều cùng ngày.
Lúc Lục Tử Tranh nhìn thấy Liên Huyên đến, phút chốc có hơi lúng túng, ngược lại là Liên Huyên, dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lấy tài liệu ra, sau đó an nhiên ngồi ở phía đối diện Lục Tử Tranh.
Lục Tử Tranh nhíu nhíu mày, nhìn tư thái bình tĩnh của Liên Huyên, không khỏi hoài nghi, tất cả chuyện xảy ra vào đêm hôm qua, có lẽ là do tự cô đa tình, tự cô nghĩ quá nhiều mà thôi.
Cô cười khổ, uổng công đêm qua cô lăn tới lộn lui, một đêm trằn trọc.
Buổi chiều thảo luận chuyện hợp tác với đối phương rất thuận lợi, hai bên liền hẹn buổi tối cùng ăn cơm với nhau. Trên bàn cơm, Liên Huyên lại phóng khoáng tới mức ai mời rượu cũng không từ chối, tựa như ngàn chén không say, uống hết một ly lại một ly rượu mà đối phương đưa tới.
Lục Tử Tranh không biết phong thái trước kia của Liên Huyên trên bàn rượu thế nào, nhưng cô nhìn ra được, trợ lý của nàng ta và Kỷ Dao đều hơi kinh ngạc, trong vẻ mặt mang theo chút lo lắng.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, đèn trần rực rỡ trên cao, ra bên ngoài club, bốn phía hiếm có được sự tĩnh lặng vắng vẻ.
Kỷ Dao đỡ Liên Huyên lên xe, do dự mãi, cuối cùng cũng căn dặn với Lục Tử Tranh: “Cô ấy uống hơi nhiều rượu, có chuyện gì xảy ra thì phiền cô chiếu cố giùm.”
Lục Tử Tranh gật gật đầu, cùng với Liên Huyên ngồi vào trong ghế sau của xe.
Xe vừa khởi động không bao lâu, khuôn mặt Liên Huyên liền lệch về bên cạnh, giọng điệu mang theo sự yếu ớt hỏi cô rằng: “Có thể cho mình dựa vào vai cậu một lát không? Đầu mình đau, mình muốn ngủ một chút.”
Lục Tử Tranh cắn môi, không biết từ chối thế nào, cô biết, bản thân mình luôn luôn mềm lòng. Thế là, cuối cùng vẫn dịch cơ thể cứng ngắc sang bên cạnh, hạ thấp vai trái xuống.
Liên Huyên liền chẳng có chút khách khí nào cả, đầu nghiêng qua, tựa vào trên bả vai hơi thon gầy của Lực Tử Tranh.
Rất nhiều năm trước, lúc Liên Huyên tựa đầu vào bờ vai cô, Lục Tử Tranh đã từng cảm thấy thật nặng thật nặng, như gánh lấy toàn bộ thế giới, lòng tràn đầy sự vui mừng. Bây giờ, Lục Tử Tranh vẫn cảm thấy nó thật nặng thật nặng, trong lòng, như đè ép bởi một tảng đá lớn, nặng nề tới mức thở không nỗi.
Lái xe đến giữa đường, Liên Huyên đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, nhẹ nhàng lên tiếng bảo: “Tiểu Vương, dừng xe bên đường, tôi muốn xuống xe hóng mát một lát.”
Lục Tử Tranh ngạc nhiên nhìn Liên Huyên, không rõ tại sao.
Xe dừng ở trên đoạn đường vòng ven biển, Liên Huyên mở cửa xe bước xuống, Lục Tử Tranh buộc lòng phải cùng xuống xe với nàng ta.
Đêm khuya trên đường vòng ven bờ biển, chỉ có xe cộ lao vυ"t qua đi, gió biển gào thét thổi tới, hòa với đèn đường cao cao đứng tịch liêu xung quanh. Liên Huyên giẫm bước chân chênh vênh, dọc theo lan can, ở dưới đèn đường loạng choạng đi tới.
Bước đi của Lục Tử Tranh không vội vàng, ở phía sau nàng ta, nhìn bóng người của nàng ta lay động ở trong màn đêm, để lại cái bóng dáng gầy gò cô quạnh thật dài.
Bỗng nhiên, Liên Huyên dừng bước, tựa vào trên lan can, quay người nhìn về phía Lục Tử Tranh, cười nói: “Đoạn đường này, tựa như đã từng quen biết, ở trong mơ, dường như mình đã đi qua cả trăm ngàn lần.”
Lục Tử Tranh đứng ở phía chếch đối diện với nàng ta, ngắm nhìn xung quanh, trầm mặc chờ đợi đoạn sau của Liên Huyên.
Liên Huyên cười khổ, thở dài một hơi: “Tử Tranh, cậu trưởng thành, dường như đã trầm lặng hơn rất nhiều.”
Lục Tử Tranh không có gì để nói.
Liên Huyên không biết, không phải bây giờ cô mới trở nên trầm lặng, mà là, cô của khi đó đã từng quay mặt về phía Liên Huyên, vẫn luôn có nỗi lòng nói không hết cũng kể không xong.
Liên Huyên tự nhiên nói tiếp: “Nơi này, thật giống như đoạn đường vòng xoay năm đó chúng ta cùng đi qua. Mặt biển rộng lớn vô biên, đứng ở nơi đây không nhìn thấy nỗi bờ bến…” Nàng ta như là lâm vào trong trí nhớ vô tận, đôi mắt chứa đầy ánh sáng, khóe môi mang theo nụ cười: “Khi đó, ven đường có một cây liễu vừa mới được nẩy mầm, cậu còn cười nhạo mình, lại còn không nhận ra cây đó là loài gì…”
“Chúng ta thuê một chiếc xe đạp hai người, cậu vỗ ngực bảo cậu sẽ chở mình, thế nhưng vừa mới lên xe, cậu lại bắt đầu đông nghiêng tây ngã, mình sợ đến mức vừa la vừa cười, cậu còn chê mình phiền cậu, bảo mình yên lặng một chút. Sau đó, cậu bắt đầu thành thạo rồi, từ từ chạy vững vàng rồi, lại còn cố ý lắc lư thân xe làm mình hoảng sợ, rồi khi mình lo cậu xui xẻo té xe, cậu lại quay đầu lại, cười đắc ý về phía mình…”
Nàng ta nhìn Lục Tử Tranh, hai con mắt không chớp một lần, ngữ điệu dịu dàng lưu luyến: “Tử Tranh, cậu không biết, lúc đó mình đã nghĩ rằng, nếu như con đường này không có đoạn cuối, thế thì chúng ta có thể mãi mãi chạy tiếp như vậy, có lẽ sẽ tốt biết bao…”
Lục Tử Tranh mím mím môi, trong lúc nhất thời cũng có chút hoảng hốt, mũi hơi chua xót. Thế nhưng, người nhảy xuống xe trước, là bản thân Liên Huyên mà, không phải sao?
Cô đi tới bên cạnh Liên Huyên, đứng song song với nàng ta. Liên Huyên không nhìn thấy vẻ mặt cô, chỉ nghe cô nhàn nhạt trả lời: “Thế à? Lâu quá, tôi quên hết rồi…”
Liên Huyên lẳng lặng nhìn bóng người của cô chốc lát, sau đó lại quay người lại, tiếp tục dọc theo hướng phía trước đi tới. Ngữ điệu của nàng ta trầm thấp mang theo sự cô đơn, âm thanh chốc lát liền bị gió biển nuốt hết: “Thế sao, mình còn tưởng rằng, chỉ mới như ngày hôm qua thôi…”
Gió càng ngày càng lớn hơn, Liên Huyên ăn mặc ít ỏi, hai tay vòng trước ngực ngăn chặn sự lạnh lẽo.
Lục Tử Tranh đứng tại chỗ nhìn nàng ta không ngừng đi về phía trước, cô đuổi theo vài bước, cởϊ áσ khoác, khoác lên trên người nàng ta, từ tốn nói: “Trời lạnh, về thôi, cẩn thận bị cảm.”
Liên Huyên ngẩng đầu nhìn cô thật sâu một cái, sau đó lại cúi đầu, mím môi cười nhạt, nói: “Được…” Tay nàng ta, nắm thật chặt áo khoác của Lục Tử Tranh, ở trên, vẫn còn nhiệt độ còn sót lại của Lục Tử Tranh.
Dọc theo đường về, hai người không ai mở miệng nói thêm điều gì, Liên Huyên nhắm mắt lại, có vẻ như rất mệt đến mức ngủ thϊếp đi.
Lục Tử Tranh liếc mắt nhìn nàng ta, rốt cục, người Liên Huyên hoài niệm là nàng ta năm đó, hay là bản thân cô năm đó?
Nhưng mà, bất luận là Liên Huyên của bây giờ hay là Liên Huyên của năm đó, đối với cô, đã từng có mấy phần chân tâm?
Giờ đây, nàng ta tại sao phải ra cái dáng vẻ vô cùng lưu luyến như thế này?
Ba ngày tiếp theo, Liên Huyên đều vô cùng bận rộn, Lục Tử Tranh đều thảo luận với trợ lý của nàng ta, thỉnh thoảng đυ.ng mặt với Liên Huyên vài lần, cô vẫn tựa như công thức hóa bình thường, bày ra nụ cười tiêu chuẩn của mình. Lục Tử Tranh nghĩ, chuyện đường vòng ven biển đêm đó, có chăng chỉ là một chuyện xảy ra sau khi nàng ta say rượu thất thố mà thôi, ai cũng đừng nên nhắc lại.
Sinh nhật ngày ấy của Lục Tử Tranh, cô không đi đâu chơi cả, chỉ ở lỳ ở trong phòng khách sạn, làm công việc phiên dịch từ sáng đến tối.
Buổi trưa, Lục mẹ gọi điện thoại đến nhắc nhở, bảo cô tối nhớ tự mua một bát mì cho mình, phải ăn thêm trứng gà, còn party sinh nhật lớn thì chờ cô trở về rồi bù đắp cho cô.
Lục Tử Tranh cười làm nũng với mẹ, nói trên đời này chỉ có mẹ tốt mà thôi.
Cúp điện thoại, Lục Tử Tranh nhìn “Giang Hoài Khê” trên danh bạ, tự lẩm bẩm: “Từ đầu đến cuối ngay cả một cuộc gọi cũng không có. Quà cũng chẳng tặng, lời chúc cũng chẳng có sao?”
Hơn 7 giờ tối, Lục Tử Tranh mới xuống phòng ăn dưới lầu khách sạn, ăn một bát mì cùng một quả trứng, xem như là chúc mừng sinh nhật 27 tuổi của bản thân.
Cô để bát đũa xuống, nhìn hình chiếu khuôn mặt của mình trên mặt bát trắng nõn, ở trong lòng yên lặng tự nhủ một câu, sinh nhật vui vẻ.
Điện thoại đột nhiên vang lên, là Liên Huyên bặt vô ăm tín của nhiều ngày qua.
Giọng nói của Liên Huyên bình tĩnh vững vàng: “Đến phòng mình một chuyến.”
Cửa để nửa khép, Lục Tử Tranh gõ hai lần, nghe thấy Liên Huyên nói “mời vào” mới đẩy cửa đi vào. Vốn tưởng rằng Liên Huyên muốn chỉ thị công việc mấy ngày sau đó của cô, lại không hề nghĩ rằng, vừa mới vào cửa lại thấy Liên Huyên đã tẩy trang, mặc mỗi áo sơ mi, dáng vẻ như sắp nghỉ ngơi. Nàng ta ngồi ở trên ghế sofa, bật một chiếc đèn nhỏ lên, đang khép hờ mắt tận hưởng âm nhạc.
Nhìn thấy Lục Tử Tranh vào cửa, Liên Huyên lộ ra một cái mỉm cười, đưa tay chỉ ghế sofa đối diện mình, tỏ ý bảo Lục Tử Tranh ngồi xuống. Sau đó, nàng ta lấy ra một cái hộp từ trong một chiếc túi, từ khay trà thủy tinh đẩy lên trên trước mắt Lục Tử Tranh, ngữ điệu nhẹ nhàng nói rằng: “Sinh nhật vui vẻ. Quà sinh nhật, cậu mở xem xem có thích hay không.”
Lục Tử Tranh chưa từng ngờ rằng Liên Huyên sẽ nhớ đến sinh nhật của cô, nhất thời, cô trăm mối cảm xúc ngổn ngang, là hài lòng, hay là thương cảm, là vui sướиɠ, hay là, phiền muộn? Ngay cả bản thân cô cũng khó mà biết được.
Cuối cùng, tất cả tâm tình chỉ biến thành một nét cười khổ bên môi cô: “Liên tổng, lời chúc của cô tôi nhận là được rồi, cám ơn. Quà tặng quá quý trọng.” Đang khi nói chuyện, cô đẩy hộp trở lại.
Ý cười của Liên Huyên chưa hề giảm, hai mắt nhìn chằm chằm Lục Tử Tranh, vui đùa nói rằng: “Trước đây lúc mình tặng quà cho cậu, cậu luôn luôn không cân nhắc giá trị của nó bao giờ, không phải cậu nói rằng, quý giá đến đâu, đều không quý được bằng tâm ý của mình sao?”
Lục Tử Tranh nhấp chặt môi, nhìn Liên Huyên, rốt cục, vẫn nhịn không được oan ức và phẫn uất trong lòng của nhiều năm qua. Dựa vào cái gì, những năm này, chỉ có mình mình vẫn nhớ mãi không quên, vẫn xoắn xuýt dày vò bản thân mình, còn Liên Huyên, cô ấy lại không có một chút tự trách, lại càng không định giải thích dù chỉ một chút với mình sao? Cô cũng chưa bao giờ biết, Liên Huyên trí nhớ hơn người như thế, lại dễ quên như vậy.
Cô mặt không cảm xúc, ngữ điệu lạnh lùng nói thẳng: “Cậu cũng bảo đấy là lúc trước, không phải sao? Mọi người đều sẽ thay đổi.”
Liên Huyên không cười được nữa, ý cười đọng lại bên môi.
Lục Tử Tranh đứng lên, lạnh nhạt nói tiếp: “Cám ơn lời chúc của Liên tổng, không có gì nữa thì tôi về trước.”
Liên Huyên rốt cục mất đi sự kiềm chế bình tĩnh của mình, cơ thể gấp rút đứng lên, bật thốt rằng: “Chờ chút, Tử Tranh, chuyện năm đó…” Lời còn chưa dứt, điện thoại của Lục Tử Tranh liền vang lên.
Lục Tử Tranh nhìn nàng ta một cái, đi tới bên cạnh cửa sổ nhận cuộc gọi.
Nàng ta nghe thấy bên môi Lục Tử Tranh mang theo ý cười hỏi rằng: “Tôi ở bên cửa sổ rồi, sao vậy?”
Sau đó, nàng ta và Lục Tử Tranh đồng thời nhìn thấy, màn ảnh to lớn của tòa cao ốc đối diện bỗng nhiên vụt tắt, sau đó, lại đột nhiên lóe sáng lên, phía trên, là một bức ảnh của một cô gái buộc tóc đuôi ngựa bận đồ thể thao đang chạy bộ, là Lục Tử Tranh. Trên biển quảng cáo dọc theo đường sá ở trong bức ảnh, in một dòng chữ: Marathon quốc tế Hạ Môn (1).
Một lúc sau, màn hình lại tắt, một dàn phụ đề lại nhảy lên: Lục Tử Tranh, sinh nhật vui vẻ. Đường nhân sinh rất dài, cậu cùng lắm chỉ mới chạy được một phần tư, đừng buông lơi, hãy cứ tiếp tục chạy tiếp đi nhé.
Lục Tử Tranh trợn to hai mắt, khϊếp sợ nhìn ngoài cửa sổ, âm thanh có chút không ổn định, chỉ vội vàng truy hỏi: “Cô ở đâu?”
Không lâu sau, Liên Huyên liền nghe được Lục Tử Tranh cúp điện thoại, vội vã đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với nàng ta: “Xin lỗi, Liên tổng, tôi tạm thời có việc, xin phép thất lễ rồi.”
Cô đi cấp thiết vội vàng như vậy, đến nỗi, cô chưa kịp nghe xong câu Liên Huyên còn chưa kịp nói ra: “Chuyện năm đó, là mình có lỗi với cậu.”
Liên Huyên đứng tại chỗ, nhìn bóng người vui sướиɠ vội vã rời đi của Lục Tử Tranh, chỉ cảm thấy trong lòng có chút đau đớn.
Trong đời, lần đầu tiên nàng ta tự mình thỏa hiệp, tự mình quyết định thành toàn bản thân mình, nhưng Lục Tử Tranh lại không cho nàng ta cơ hội.
Nàng ta đã sớm biết, cõi đời này thường rất công bằng, hết thảy tất cả, có bỏ đi rồi mới biết quý trọng, thế nhưng vào giờ phút này, tại sao nàng ta vẫn cảm thấy, lòng tràn đầy không muốn cùng không cam lòng?
Chú thích:
(1) Hạ Môn: Là thành phố cấp tỉnh ven biển nằm ở phía Đông Nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Cô Trịch Ôn Nhu
- Chương 6