Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi tối Lục Tử Tranh tắm rửa sạch sẽ ngồi ở trên ghế trong phòng sách, mở laptop tìm đài radio âm nhạc theo yêu cầu thường nghe, nhắm mắt lại cho tư tưởng chạy không cùng âm nhạc, nhỏ giọng mà khe khẽ ngâm nga.

Chủ đài rủ rỉ vài câu nói thú vị xong, sau là bài hát “Người Tuyết” của Phạm Hiểu Huyên: “… Em si ngốc, si ngốc mà chờ đợi, tuyết, từng hạt rồi từng hạt, mang đến duyên phận của em và anh, tình yêu của em vì anh mà nảy nở, bàn tay của anh chạm vào nỗi đau của em… Tuyết, từng hạt rồi từng hạt, rực rỡ giữa bầu trời lặng lẽ, em thấy mùa xuân sắp đến rồi, và khi đó, em cũng sẽ không còn tồn tại…”

Lục Tử Tranh mở mắt ra, dựa vào lưng ghế tựa, nhìn vành trăng tròn ngoài cửa sổ, yên tĩnh lắng nghe giọng hát ấm áp lẫn bi thương…

Cô kéo gần ghế tựa đến bàn học, ghế xoay chậm rãi dịch chuyển trên sàn nhà, phát ra một tiếng vang trầm nặng, bị chôn vùi ở bên trong giai điệu duy mỹ.

Lục Tử Tranh kéo ngăn kéo bàn học ra, lấy tấm hình Giang Hoài Khê đưa cô trong ngăn kéo, người tuyết vẫn đang cười.

“… Tuyết, từng hạt rồi từng hạt, rực rỡ giữa bầu trời lặng lẽ, em thấy mùa xuân sắp đến rồi, và khi đó, em cũng sẽ không còn tồn tại…”

Mùa xuân chung quy cũng sẽ đến, cuối cùng thì người tuyết cũng sẽ tan, sự đợi chờ cũng bất quá chỉ là sự uổng công…

Nhưng mà, Giang Hoài Khê nói với cô: “Ở đây, đóa hoa dùng vui sướиɠ mà tưới nước, mãi mãi sẽ không héo tàn.”

Từ lúc cô một lần lại một lần thất vọng, sớm đã hiểu cái ác ý sẽ mãi mãi tồn tại, nhưng, lời như vậy, lại được nói ra từ trong miệng Giang Hoài Khê vốn ít nói lời hay, vẫn khiến cô động tâm.

Lại như giờ đây khi cô nhìn ánh trăng tròn, ở thời điểm khác, nó chỉ là một trăng khuyết như cung, nhưng không thể bởi vì bạn đã thấy rất nhiều trăng khuyết, thì lại bỏ đi sự tồn tại của trăng tròn, đây là một vấn đề liên quan đến xác suất và vận mệnh.

Đáy lòng Lục Tử Tranh suy tư, có lẽ, Giang Hoài Khê chính là vành trăng tròn này, có lẽ, cô ấy có thể là một vận may của bản thân mình tuy xác suất rất nhỏ bé chăng?

Trong những năm này, Giang Hoài Khê luôn có vài lúc như vậy, khiến lòng Lục Tử Tranh chộn rộn, đáng tiếc, cô không có can đảm để thử…

Tâm tình càng kiềm chế càng ứ đọng, thì lại càng kêu gào muốn phóng thích ra ngoài. Hôm nay, sau nhiều năm quen biết với Giang Hoài Khê, rốt cục tình cảm bắt đầu muốn vượt lên trên lý trí, chiếm thế thượng phong rồi…

Nếu như cô lại thử lần nữa? Nếu như cô có can đảm để tin tưởng một lần, tin tưởng rằng Giang Hoài Khê sẽ không giống như những người khác? Nếu như, nếu như cô có can đảm, dốc thân một trận, đánh cược một lần rằng Giang Hoài Khê là may mắn một phần vạn của cô?

Giang Hoài Khê sẽ khiến cô thua sao?

Lục Tử Tranh nhìn vành trăng tròn ngoài cửa sổ, khóe môi hiện ra ý cười mơ hồ. Cô lật bức ảnh lại, rút ra một cây bút đánh dấu trên ống đựng bút của bàn học, ở mặt sau của nó, nghiêm túc viết xuống vài chữ đơn giản: Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thường quyên (1)

Vừa viết xong chữ “Quyên” cuối cùng, lúc định hạ xuống một dấu chấm tròn viên mãn, ngòi bút vừa đặt xuống, điện thoại đặt ở trên bàn sách lại bắt đầu rung động kịch liệt lên.

Lục Tử Tranh ngừng động tác, dùng dư quang quét qua một chút, ý cười nơi khóe môi, dần dần bắt đầu biến mất không còn tăm hơi…

Trên màn hình điện thoại, ở chỗ biểu hiện người gọi đến, lập lòe hai chữ lớn “Liên Huyên”.

Cô nắm bút, nhìn hai chữ “Liên Huyên” ấy, thật lâu không hề phản ứng, luôn nghĩ rằng một giây sau điện thoại sẽ ngừng rung, hai chữ này sẽ biến mất không còn tăm hơi, điện thoại sẽ khôi phục lại sự yên lặng, tất cả, sẽ trở về nguyên dạng. Nhưng mà, điện thoại vẫn không chịu bỏ cuộc mà rung lên, không dừng không nghỉ…

Cuối cùng, cô vẫn buông xuống bút trong tay, thỏa hiệp mà nhận cuộc gọi đến.

Giọng nói của Liên Huyên, mang theo niềm vui vẻ không che giấu được: “Tử Tranh, cuối cùng cậu cũng tiếp điện thoại mình rồi…”

Giọng nói của Lục Tử Tranh, nhưng mang theo niềm khách sáo xa lạ: “Liên tổng, đã trễ thế này, có chuyện gì không?”

“Tử Tranh, nhất định phải có việc, mình mới có thể tìm cậu sao?” Giọng nói của nàng ta, là vẻ thất vọng mà Lục Tử Tranh nghe ra được.

Lục Tử Tranh vẫn không hề bị lay động: “Liên tổng?”

Liên Huyên cười khổ một tiếng, giọng điệu chua chát: “Mình muốn gặp cậu, Tử Tranh, mình ở bên ngoài tiểu khu cậu, xuống đây gặp mình có được không?”

Trong lòng Lục Tử Tranh không khỏi cười lạnh một tiếng, cô nhìn không rõ là Liên Huyên đang diễn trò gì, năm đó nàng ta nhẫn tâm tuyệt tình, sau cơn đau đớn khóc lóc thì cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, bây giờ, nàng ta lại liên tục lấy lòng cùng dây dưa, lại là vì cái gì, cô nhìn không rõ.

Là áy náy đối với người bị nàng ta tổn thương của năm đó sao? Không, đến nay, nàng ta đều biểu hiện như hai người chỉ là bạn học bình thường chưa bao giờ xảy ra chuyện không vui.

Là ám chỉ đối với người đã từng thích nàng ta của năm đó sao? Buồn cười, người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh nàng ta hôm qua cũng không phải là vật trang trí.

Bất luận Liên Huyên của bây giờ đang cất giấu tâm tư gì, Lục Tử Tranh cũng đã không còn tâm sức và hứng thú để đi tìm hiểu nữa. Giọng nói cô lạnh nhạt định muốn từ chối, nhưng Liên Huyên như phát giác ra, giọng nói nhu nhược cầu khẩn rằng: “Tử Tranh, đừng quyết tuyệt với mình như vậy có được không, hôm nay, là sinh nhật của mình, xem như, thỏa mãn một ước nguyện của mình có được không…”

Lục Tử Tranh chưa từng nghe giọng điệu ủy khúc cầu toàn (2) của Liên Huyên thế này, ngày 26 tháng 12, lúc tiếng chuông 0 giờ vang lên, cô liền nhớ tới nó, nhưng cũng chỉ là nhớ thoảng qua mà thôi.

“Tử Tranh, gặp mặt mình được không?” Liên Huyên của tối nay tựa hồ vô cùng yếu đuối, giọng nói mơ hồ mang theo chút nghẹn ngào.

Lục Tử Tranh cuối cùng cũng không đành lòng, cắn môi, nhẹ nhàng đáp lại nàng ta một tiếng, được rồi.

Tối nay không có tuyết rơi, gió lớn hơn rất nhiều so với đêm qua, Lục Tử Tranh từng bước từng bước chậm chạp đi về hướng cửa tiểu khu, xa xa liền có thể trông thấy, Liên Huyên đang đứng bên cạnh xe, nhìn cô từng bước từng bước đi về phía nàng ta, hai gò má vốn đang thanh lãnh, lúc nhìn thấy cô, trong nháy mắt lại hiện ra một nét cười vui sướиɠ.

Trên người nàng ta chỉ mặc một bộ dạ phục màu đỏ lộ vai, tóc dài phiêu diêu nhẹ nhàng trong gió, thân thể, run bần bật.

Dần dần đến gần, Lục Tử Tranh nhìn thấy đôi mắt Liên Huyên, xán lạn như ngôi sao, môi đã lạnh đến trắng bệch: “Tử Tranh, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Lục Tử Tranh nhàn nhạt trả lời: “Lên xe trước đi.” Bên trong cô mặc chiếc áo len, ở ngoài khoác áo khoác, vẫn cảm thấy gió lạnh đến thấu xương, cô không biết Liên Huyên ăn mặc bộ đồ dạ hội mỏng manh lộ vai kia, sao có thể đứng thẳng trước gió thế này được.

Nụ cười Liên Huyên càng thêm xán lạn, quay người đi nhanh về phía bên kia xe ân cần mà giúp Lục Tử Tranh mở cửa xe ra, sau khi thấy cô lên xe, mới đóng cửa lại rồi lại đi một vòng về, ngồi lên xe.

Sau khi lên xe, Liên Huyên mới xoa xoa tay, chuyển mắt cười nói với Lục Tử Tranh rằng: “Lạnh quá đi, nếu cậu chậm chút nữa, có lẽ mình đã bị chết cóng ở cạnh xe rồi.”

Lục Tử Tranh lại không thèm nhìn về nàng ta, tẻ nhạt trả lời: “Cô có thể chờ tôi trên xe.”

Khuôn mặt Liên Huyên cong cong lại, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu một bên má: “Mình không chờ được, chỉ muốn ở thời khắc cậu xuất hiện là có thể nhìn thấy cậu.”

Lục Tử Tranh giữ nguyên trầm mặc, Liên Huyên cũng không để ý, khởi động xe, chuyển đề tài hỏi: “Hoa đưa cho cậu ngày Giáng Sinh ấy, có thích không?”

Lục Tử Tranh hơi kinh ngạc, khi đó, cô một chút cũng không cân nhắc về khả năng người tặng là Liên Huyên.

Cô nhìn phố cảnh nhanh chóng thụt lùi bên ngoài cửa xe, lãnh đạm nói: “Khiến Liên tổng tốn kém rồi.”

Liên Huyên nhíu nhíu mày, mất hứng sửa lại: “Tử Tranh, chúng ta không phải quan hệ hợp tác cấp trên cấp dưới nữa, gọi tên mình được không?”

Lục Tử Tranh chỉ lại cười nhạt, quay đầu nhìn về Liên Huyên: “Giao tình của tôi và Liên tổng, sợ là còn chưa tới mức để tôi gọi thẳng tên cô đâu nhỉ.”

Liên Huyên nghe vậy, thân thể run lên, cắn cắn môi, nhìn Lục Tử Tranh một lát, song lại trầm mặc.

Một đường không nói nữa, Lục Tử Tranh không hỏi Liên Huyên về chỗ cần đến, Liên Huyên cũng không cho hay. Lục Tử Tranh nghiêng mặt, hết sức chuyên chú mà nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, từ đèn đường rối ren của phố xá sầm uất, dần dần đến đại lộ trống trải chỉ có dòng xe cộ thẳng tắp, sau đó, dềnh dàng một lát, lại lên cao tốc…

Lục Tử Tranh đơn giản nhắm hai mắt lại, chờ đợi sự dừng xe cuối cùng của Liên Huyên.

Không biết chạy bao lâu, Liên Huyên rốt cục cũng dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống, sau khi cùng một người trông vẻ như bảo an lấy giấy chứng nhận gì đó, xe lại giảm tốc độ xuống chậm chạp lái vào.

Lục Tử Tranh mở mắt ra, chỉ cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa xe có một sự quen mắt không tên, nhưng nhất thời lại nhớ không rõ đã gặp qua ở nơi nào.

Liên Huyên rốt cục cũng mở miệng: “Tử Tranh, còn nhớ nơi này sao?”

Nàng ta ngừng xe, cười ra hiệu Lục Tử Tranh xuống xe, nhìn đồng cỏ hoàn toàn trống trải phía trước, vẻ mặt tràn đầy nỗi hoài niệm.

Lục Tử Tranh ngắm nhìn bốn phía, sau khi nhìn thấy tấm bảng “Vườn Thiên Tân”, rốt cục cũng nhận ra chỗ này. Liên Huyên vậy mà lại mang cô đi lên cao tốc, lái xe ít nhất ba tiếng để tới cái thành phố nằm giữa Lâm Châu và Cư Châu này, là “Vườn Thiên Tân” mà thời trung học phổ thông các cô đã từng tới đây du lịch, chuyện này nằm ngoài tất cả dự liệu của Lục Tử Tranh.

Cô khó có thể tin mà nhìn Liên Huyên, Liên Huyên lại chỉ cười cười hờ hững với cô, giẫm giày cao gót dài nhỏ, dạ phục đơn bạc chập chờn, cơ thể run rẩy mà đi về phía sườn cỏ.

Lục Tử Tranh đứng tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn bóng lưng đi xa của nàng ta, tâm tư muôn vàn.

Liên Huyên quay người lại, xinh đẹp cười nói: “Tử Tranh, tới đây…”

Bóng người đơn bạc dịu dàng của Liên Huyên ở trên đồi cao, dần dần trùng lặp với bóng người trong hồi ức của cô, năm đó, Liên Huyên cũng đứng ở nơi đó như thế, giọng điệu mềm mại mà gọi cô: “Tử Tranh, tới đây…”

Lục Tử Tranh bất giác nghe theo tiếng gọi của nàng ta, nhìn nàng ta, từng bước từng bước đi về phía trên.

Liên Huyên giẫm giày cao gót một nghiêng một ngã đi về chỗ cao nhất bên sườn, hơi hơi chỉnh lại làn váy của dạ phục, cứ thế mà ngồi trên mặt đất. Nàng ta ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, giọng điệu vui vẻ như đứa trẻ, duỗi tay chỉ vào bầu trời, ngoái đầu lại cười nói với Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, cậu nhìn, hai ngôi sao ấy ở chỗ đó kìa.”

Lục Tử Tranh ngẩng đầu nhìn theo phương hướng nàng ta chỉ, tối nay trăng tròn, bầu trời đêm chỉ vẻn vẹn có mấy ngôi sao không rõ, ở phương xa xa cách mặt trăng, lại có hai ngôi sao, vô cùng sáng rực. Cùng hai ngôi sao mà năm đó cô và Liên Huyên nằm ở nơi đây nhìn lên, thật rất giống, khoảng cách giữa hai ngôi sao, vẫn gần như vậy, phảng phất như những năm này, chúng nó vẫn luôn ở nơi đó, chưa từng rời xa bao giờ.

Lục Tử Tranh ngồi xuống ở bên cạnh Liên Huyên, nhìn ý cười nổi bật trên gương mặt nàng ta, gió thổi qua, mái tóc trước trán che khuất lấy đôi mắt sáng sủa của nàng ta, hai tay nàng ta vòng ngực, lạnh run người. Lục Tử Tranh đưa tay cởi đi áo khoác trên người mình, khoác vào trên cơ thể run rẩy của Liên Huyên, không cầm được cũng rùng mình một cái.

Hai tay Liên Huyên siết chặt áo khoác, đôi mắt không chớp nhìn về Lục Tử Tranh, sóng mắt lưu chuyển, dường như có thiên ngôn vạn ngữ.

Nhưng Lục Tử Tranh chỉ nhìn nàng ta một chút, liền chuyển ánh mắt đến phía bầu trời đêm, giọng nói mang theo vẻ lạnh lùng, lại càng tịch liêu hơn ở trong màn đêm tối: “Không giống nhau, chúng nó trong mắt tôi, đã đi rất xa rất xa, khoảng cách cũng đã rất xa rất xa.” Cô cúi đầu, nhìn bóng đêm mênh mông phía xa, thấp giọng nói rằng: “Tưởng rằng vẫn còn ở vị trí ban đầu, nhưng thật ra đã không còn là khoảng cách vốn dĩ nữa.”

Đôi mắt đang nhìn chăm chú vào Lục Tử Tranh của Liên Huyên dần dần ảm đạm, nàng ta ôm chặt áo khoác của Lục Tử Tranh trên người mình, nhưng vẫn cảm thấy thân thể ngày càng lạnh lẽo đi. Nàng ta hơi dịch chuyển thân thể đến gần Lục Tử Tranh, mở rộng áo khoác ra, một bên khoác trên vai Lục Tử Tranh, một bên khoác trên cánh tay của mình, đầu, nhẹ nhàng tựa vào trên vai Lục Tử Tranh: “Tử Tranh, nghe mình kể một câu chuyện cũ được không?”

Lục Tử Tranh không đẩy đầu nàng ta ra, tùy lời thầm thì trên bả vai của mình, ánh mắt rơi vào trên mặt cỏ khô vàng dưới chân, tâm tư xa xăm…

Hoa đẹp không thường nở, tiệc vui vốn chóng tàn, bụi cỏ khô héo mùa đông trước mắt, mặc dù sẽ lại xanh biếc vào mùa xuân năm sau, nhưng cũng không phải là màu xanh tươi của bụi cỏ năm đó. Nơi này cảnh vẫn như cũ, Liên Huyên bên cạnh vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng có vài thứ, đã không còn giống như trước nữa.

Nghe xem, nhịp tim cô bây giờ là ổn định, là quy luật như vậy.

Lục Tử Tranh nghiêm túc suy nghĩ, Giang Hoài Khê đã hết sốt chưa nhỉ?

Chú thích:

(1) Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thường quyên: Hai câu thơ trong bài thơ Thủy điệu ca đầu – Trung thu của Tô Thức, nghĩa là “Chỉ mong người lâu dài, ngàn dặm cùng chung vẻ đẹp của trăng.”

(2) ủy khúc cầu toàn: Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
« Chương TrướcChương Tiếp »