Chương 77

“Đúng là tôi không muốn quản chuyện giữa anh em các anh, nhưng tôi và Mộc Mai cũng xem như bạn bè. Nếu đã là bạn bè thì không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị ức hϊếp ở công ty được. Hơn nữa, nếu Mộc Mai bệnh rồi, thì tôi thay cô ấy xin phép anh cho nghỉ. Trước khi Cố Văn về, cô ấy sẽ không đến công ty đi làm. Vị tổng giám đốc như anh vẫn nên chỉnh đốn cấp dưới của mình cho đàng hoàng đi.”

Không đợi Cố Nam mở miệng, Sở Phong đã trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Mà bên kia, Cố Nam bị chọc tức không nhẹ. Tính tình của Sở Phong này quả nhiên không khác gì Cố Văn.

Chỉ là anh ta không ngờ Mộc Mai lại bị sốt. Nghĩ tới gương mặt thanh xuân động lòng người đó, không biết vì sao, trong lòng Cố Nam lại nảy sinh một chút nóng nảy.

Lúc này, Mộc Mai đang nằm trong bệnh viện, giống như đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, có tai nạn xe, có vết máu, có tiếng kêu thảm thiết, có một trận hỏa hoạn lớn.

Khi Mộc Mai bừng tỉnh dậy mới phát .

hiện mình đang ở trong một căn phòng trắng toát. Mộc Mai nhìn khung cảnh xung quanh một lượt mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.

“Tỉnh rồi à?” Một giọng nói từ tính vang lên bên tai Mộc Mai. Mộc Mai bị dọa giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình.

Mộc Mai lập tức kinh ngạc: “Sao anh lại về rồi?”

Vì đã sốt cả một buổi tối, giọng nói đã bắt đầu hơi khàn rồi.

“Biết em bị bệnh, về từ tối qua.” Cố Văn đau lòng nói.



Mộc Mai tập trung nhìn, lúc mày mới phát hiện quả thật sắc mặt Cố Văn có chút tiều tụy, có lẽ là do thức đêm mà ra.

Mộc Mai thở dài bất đắc dĩ: “Công việc của anh bận rộn như vậy, không cần thiết phải về đâu. Tôi chỉ là sốt một chút thôi, không có vấn đề gì lớn cả.”

“Công việc không quan trọng bằng em.” Gố Văn đang nói, cửa phòng đã bị đẩy ra.

Chị An bưng một chiếc hộp giữ nhiệt đi tới: ‘Mợ Mai à, tôi nấu ít cháo ở nhà, nhân lúc còn nóng mợ mau uống đi. Bác sĩ nói giờ mợ đã hạ sốt rồi, ăn chút đồ thanh đạm sẽ tốt hơn.”

Chị An nói xong liền đặt đồ trong tay lên chiếc tủ ở đầu giường, nói tiếp: ‘Mợ không biết tối hôm qua lúc cậu chủ về đã sốt ruột thế nào đâu, vội vội vàng vàng đến bệnh viện, cả một đêm không ăn miếng cơm nào, cũng không nghỉ ngơi.”

“Chị An, đi lấy đũa đi.” Dường như Cố Văn không muốn cho Mộc Mai nghe những chuyện này, trực tiếp ngăn cản chị An nói tiếp. Chị An nở nụ cười nhàn nhạt mà đi ra khỏi phòng.

Mộc Mai nhìn người đàn ông trước mặt: ‘Có mệt không? Có cần lên đây nghỉ ngơi chút không? Tôi không sao nữa rồi.”

“Không sao.” Cố Văn nói, đưa cháo đến tay Mộc Mai: “Nhân lúc còn nóng ăn đi, cổ họng cũng khàn thành thế này rồi.”

Nói xong, nhìn đồng hồ một cái: ‘Tôi về xử lý chút chuyện công ty trước, tạm thời không đi công tác bên công ty con kia nữa, thời gian này sẽ ở nhà với em.”

Sau đó, anh ngồi xe lăn rời khỏi phòng bệnh.

Mộc Mai lại hơi bất ngờ. Sao người đàn ông này đối với cô lại lúc nóng lúc lạnh vậy? Những lời khi trước anh nói với Mạc Văn, Mộc Mai còn ghi nhớ rất rõ ràng.