Chương 37
“Vẫn chưa.” Cố Văn nói.
“Chị dâu, đến khúc Cố Nam mua một chiếc vòng cổ cho Mộc Diệp.” Lăng Khải ngồi bên cạnh tốt bụng nhắc nhở.
Mộc Mai nghe xong, không khỏi bật cười một tiếng: “Tôi đảm bảo, sau cùng chiếc vòng cổ này Cố Nam tuyệt đối sẽ không mua được, mà nhất định sẽ có người mua xong rồi đưa cho Cố Nam”
Cố Văn nghe thấy thế lại hơi sửng sốt: ‘Làm sao em biết được điều đó?”
Thân phận người thừa kế nhà họ Cố, đáng giá để rất nhiều người nịnh nọt, những người đó khẳng định sẽ không bỏ qua một cơ hội rõ ràng để nịnh bợ như thế.
Người sáng suốt đều biết, Cố Nam chỉ giơ bảng lên một lần, sau đó sẽ không giơ lên nữa, nhưng trông dáng vẻ tự tin kia của anh ta, chiếc vòng cổ ấy nhất định có thể tới tay anh ta.
“Anh cho rằng em không hiểu gì hết à?” Mộc Mai hơi hơi kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nói: “Trước đây, em và ba đã tới một lần, em thích một cái vòng tay, sau cùng là người khác mua nó tặng cho ba em. Hơn nữa, trước đó em cũng từng làm thêm ở đây, cũng biết quy định bất _ thành văn trong buổi đấu giá.”
“Em thích không?” Cố Văn hỏi.
“Chỉ được cái hào nhoáng bề ngoài, cho dù đeo trên người em cũng không đẹp.” Mộc Mai cũng không thích mấy thứ trang sức quá hào nhoáng, đơn giản là được rồi, đơn giản giống như anh.
Kế tiếp, buổi bán đấu giá diễn ra rất thuận lợi, có người ra giá năm trăm triệu xong rồi không có ai báo giá nữa.
Mắt thấy sẽ chốt giá, người chủ trì phóng to màn hình để mọi người có thể cẩn thận nhìn rõ sự xinh đẹp của chiếc vòng cổ này.
Sau khi hình ảnh phóng to lên, Mộc Mai lập tức bị thu hút, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào màn hình lớn.
Cố Văn cười cười, không nhìn cô vợ nhỏ của mình nữa, cầm lấy bảng gọi giá trong tay, nói: ‘Bảy trăm triệu.”
Giọng nói vang lên bên tai khiến Mộc Mai ngạc nhiên, quay đầu liếc nhìn Cố Văn : “Anh làm gì thế? Mua chiếc vòng cổ này làm chỉ?”
“Tặng em.” Nửa phút sau anh lại nói: “Lễ vật kết hôn.”
Lăng Khải: “…”
Sở Phong: “Ông Khải này, hai ta ăn cả một mâm bánh gato rồi.”
Cố Nam và Mộc Diệp ngồi ở phía trước cũng nghe thấy báo giá của Cố Văn, quay đầu lại nhìn: Không ngờ cậu cũng biết mua đồ để làm phụ nữ vui.”
“Đều là học từ anh cả.” Cố Văn lạnh _: lùng đáp lại.
Câu trả lời của anh nhạt nhẽo khiến Cố Nam: muốn tìm ra lỗi của Cố Văn cũng không có cơ hội.
“Chúng ta đều là đàn ông nhà họ Cố nên hào phóng một chút cũng là đương nhiên, nhưng nếu như là quà cưới cho em dâu thì có hơi giản dị.”
Nếu một người đàn ông tặng cho người phụ nữ món quà quá giản dị cũng sẽ thể hiện rõ đó là người đàn ông không phóng khoáng.
“Anh Nam, em gái em sẽ không để ý chuyện đó, dù sao thì những nhãn hiệu này cô ấy cũng không biết.” Mộc Diệp cố tình chê bai Mộc Mai .