Chương 366

Quản gia có chút bối rối, ông ta đã tìm nhiều lý do để nói với thủ trưởng, nếu lần này không thể hoàn thành nhiệm vụ, ông ta nhất định sẽ bị đuổi việc rồi.

“Cô chủ, tôi biết cô không thích những dịp như vậy, nhưng thủ trưởng đã ra lệnh rồi, nếu cô không quay lại, tôi sẽ bị đuổi việc. Mong cô có thể thương hại tôi mà quay về một chút” Quản gia cầu xin.

Sắc mặt Mạch Lam lạnh lẽo: “Ông biết tôi ghét nhất là có người ép buộc mà”

“Không dám” Quản gia cúi người, thành khẩn nói.

“Lân sau không được phép như vậy nữa” Mạch Lam đổi vé máy bay, cùng quản gia trở về.

Khi xe dừng trước cửa nhà họ Mạch, Mạch Lam thấy có một chiếc ô tô đậu trước cửa, không phải xe nhà bọn họ. “Có ai ở đây vậy?” Mạch Lam nhìn nhân viên bảo vệ đứng ở cửa, hỏi.

“Đó là xe của cậu chủ nhà họ Chung” Nhân viên bảo vệ đáp.

Mạch Lam cười lạnh: “Vậy mà đã vội vàng muốn gả tôi đi rồi, ba thật là tốt”

“Mẹ, ông ngoại muốn mẹ kết hôn với ai sao?” Mạch Cường đứng ở một bên, nghỉ hoặc hỏi.

“Không sao đâu” Mạch Lam quay lại nhìn quản gia Lý: “Ông đứa Mạch Cường về phòng trước đi” Mạch Lam không muốn con trai dính vào loại chuyện này nên đã nhờ quản gia Lý đưa đi.

Đi đến phòng khách, Mạch Lam thấy một người đàn ông mặc quân phục đang ngồi trên ghế sô pha.

Mạch Thành Đô thấy con gái bây giờ mới vê, không hài lòng nói: “Ba bảo con về sớm cơ mà? Sao bây giờ mới về hả?”



“Con bị tắc đường” Mạch Lam cũng không giải thích nhiều, trực tiếp ngồi vào ghế sô pha.

“Không có phép tắc gì à? Không nhìn thấy ai đang ở đối diện con sao?”

Mạch Thành Đô vốn tưởng rằng con gái mình được huấn luyện trong quân đội nhiều năm như vậy, là phải có quy củ, phép tắc, nhưng không ngờ lại gặp khách mà không nói lời nào.

Giọng điệu của Mạch Lam lạnh lùng: “Con không bị mù” “Con...” Mạch Thành Đô cực kỳ tức giận: “Ba nghĩ mấy. năm nay con sống bên ngoài, tự do quen rồi, không hiểu phép tắc gì cả”

“Chú Thành Đô sao lại tức giận như vậy? Ở nhà đương nhiên phải thoải mái một chút, không cần tuân thủ các quy củ của quân đội đâu” Chung Vĩnh Sơn nói đỡ giúp Mạch Lam.

“Con gái chú từ nhỏ đã được chiều chuộng quá rồi, cháu đừng có cười”

Nhìn thấy Chung Vĩnh Sơn nói hộ Mạch Lam, Mạch Thành Đô cũng không tức giận nữa.

“Haha” Mạch Lam cười khúc khích: “Ba, ba không sợ căn vào lưỡi khi nói câu này sao? Tại sao con không nhớ là đã được ba chiều chuộng từ nhỏ vậy?”

Gia đình họ có hai người con, anh trai cô ta là đàn ông nên được đào tạo ở nhà họ Mai, còn cô ta thì bị cho ra bên ngoài.

Cô bé bảy tám tuổi mà đã xa gia đình, đi đến một nơi xa lạ sinh sống, không ai biết cô bé đã sống sót như thế nào.

“Láo xược, đây là thái độ của con đối với ba mình sao? Đừng quên con là người nhà họ Mạch, sống hay chết cũng đều là người nhà họ Mạch” Nhìn thấy thái độ của Mạch Lam, Mạch Thành Đô tức giận, gầm lên.

Chung Vĩnh Sơn nhìn thấy cảnh này không khỏi có chút xấu hổ, đứng dậy cười nói: “Chú Thành Đô, cháu có việc ở nhà, cháu về trước đây.