Chương 25
Nhìn Mộc Mai rời đi, Mộc Diệp cười nhạc: “Tao xem lần này mày giải thích thế nào!” Cô ta biết rằng con tiện nhân Mộc Mai này sẽ không dám không nghe lời mình.
Rời khỏi quán cà phê, Mộc Diệp cầm điện thoại lên gọi cho Mộc Sĩ : ‘Ba à, Mộc Mai đã đồng ý đi tìm ông nội nhận lỗi rồi.”
“Thật sao?” Mộc Sĩ có chút kinh ngạc, mặc dù Mộc Mai vẫn luôn bị bọn họ chèn ép nhưng tính cách quật cường, ông ta còn cho rằng phải mất nhiều công sức mới có thể khiến cho cô đồng ý.
“Đương nhiên là thật rồi, ba à, ba yên tâm đi, có con bài ở trong bệnh viện kia còn sợ cô ta không nghe lời chúng ta hay sao.”
Chờ ông nội trở về, chỉ cần đổ hết trách nhiệm lên người Mộc Mai, nói cô ta đến nhà khıêυ khí©h, còn xúi bẩy Cố Văn cho nổ cửa lớn, chuyện này sẽ không truy cứu đến bọn họ.
“Được được được.” Mộc Sĩ liên tục nói “được” mấy lần, điểm yếu của Mộc Mai là mẹ của cô, xem ra trước kia bỏ tiền ra giữ lại tính mạng của người đàn bà kia ở trong bệnh viện cũng không phải thua lỗ: “Con cũng cẩn thận chút, đừng ép nó quá…”
“Chó cùng dứt giậu? Ba à, cô ta làm sao có gan đó chứ?” Mộc Diệp cũng có chút lo lắng vấn đề này.
“Vẫn nên cẩn thận một chút, ông nội con sắp quay về rồi, không thể xảy ra sơ sót vào lúc này được.” Ngay khi ông cụ về hưu, cả nhà họ Mộc sẽ giao về tay Mộc Sĩ, nghĩ đến điều này ông ta vô cùng hưng phấn.
“Tối hôm nay có một buổi đấu giá, còn nhớ đi tìm Cố Nam, nhờ nhà phóng viên chụp lại con và cậu cả nhà họ Cố ở cùng với nhau.”
Hôn nhân giữa nhà họ Cố và nhà họ Mộc là chuyện chắc chắn, cho dù đã có hôn sự của Cố Văn và Mộc Mai nhưng một đứa con bị bỏ rơi tống ra khỏi nhà, một người là đứa phế vật tàn tật suốt đời, hôn nhân này cũng không có quá nhiều người để ý tới.
Có thể giúp được nhà họ Mộc chỉ có hôn nhân của Mộc Diệp và Cố Nam, chuyện này bất kể thế nào cũng đều phải thành công, như thế thì nhà họ Mộc cũng có thể bước lên một tâng cao mới.
“Ba yên tâm đi, Cố Nam đã mời con tối này cùng đến buổi đấu giá từ thiện rồi.”
Bây giờ chuyện duy nhất Mộc Diệp có thể khoe khoang chính là cô ta có thể quang minh chính đại ở cùng với Cố Nam, điều này không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người ngưỡng mộ và đố kị.
Mộc Mai không quay về biệt thự, cô đi dọc theo ven đường một đoạn đường dài, cuối cùng đi mệt rồi mới bắt xe đến bệnh viện.
Cô đưa tấm thẻ mà Cố Văn đã đưa cho giao cho viện trưởng, lúc này cô mới cảm thấy trong lòng đã thoải mái hơn nhiều, giống như sợi dây thừng vấn luôn quấn quanh cổ cuối cùng cũng đã đứt.
Cô hít thở không khí trong lành, cả người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Mai, tiền viện phí chữa trị cho mẹ của cháu nhà họ Mộc đã trả rồi, hơn nữa bây giờ còn dư rất nhiều, cháu không cần lo lắng đưa tiền như vậy.”
Viện trưởng Trương nhìn đôi mắt sưng vù nhưng kiên quyết của cô, trong lòng thở dài: “Sao thế, bị người ta bắt nạt rồi sao?”
Những năm qua ông nhìn Mộc Mai từng bước trưởng thành, một cô gái trẻ lẽ ra nên có một thời thanh xuân tươi đẹp nhưng lại vô số lần suýt chút vì bệnh tình của mẹ mình mà sụp đổ.
Đôi vai yếu ớt của cô, những năm qua đã phải gánh vác sức nặng mà người khác khó có thể chịu nổi.
“Viện trưởng, cháu không sao.” Mộc Mai lắc đầu, vẫn kiên quyết đưa thẻ cho viện trưởng: “Ngộ nhỡ nhà họ Mộc lại uy hϊếp cắt phí chữa trị của mẹ cháu, thì dùng thẻ này để trả tiếp.”