Chương 2

Chương 2

Nghe thấy cô đồng ý, bà thím mới thở dài một hơi.

“Thế mới đúng chứ, chúng ta là người một nhà nên phải giúp đỡ lần nhau. Hơn nữa, không phải ai cũng có thể trèo cao vào nhà họ Cố, mày gả đi đến đó thì chờ hưởng phúc thôi!”

Mộc Mai cúi đầu, nước mắt rơi xuống thật nhiều.

Cậu hai Văn bị tàn tật, chuyện này ai cũng biết. Mà nghe đồn tính cách anh _†a lại rất ngang ngược, thay đổi thất thường, tóm lại đời này của cô xem như bị hủy rồi.

Ngày hôm sau chính là hôn lẽ.

Sáng sớm, Mộc Mai ngồi lên xe của nhà họ Mộc đi đến hội trường tổ chức hôn lễ.

Dù cho trong lòng rất uất ức cũng phải hoàn thành hôn lễ này. Mẹ cô còn nằm trong bệnh viện chờ tiền của cô để cứu mạng nữa.

Trong hội trường diễn ra hôn lễ, ba mẹ nhà họ Cố nhìn thấy Mộc Mai đi tới, lập tức sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Nhà họ Mộc đổi cô dâu, rõ ràng đây là đang xem thường con trai bọn họI Món nợ này, khi hôn lễ kết thúc sẽ tìm nhà họ Mộc tính sổi Cố Văn ngồi trên xe lăn ở cuối thảm đỏ, trên mặt không hề thấy sự giận dữ, giống như một tượng gỗ không có cảm xúc. Nhưng chỉ có đôi mắt tăm tối lạnh lẽo làm người ta như rơi xuống vực sâu.

Mộc Mai bị mọi người vây quanh, cô cố đi về phía trước. Hai tay cô năm chặt lấy nhau, không biết cậu hai Văn sẽ đối | với cô dâu thay thế như cô thế nào.

Khoảng cách càng gần, lòng cô càng cảm thấy hồi hộp. Rốt cuộc khi thấy rõ gương mặt người đàn ông, cô lập tức dừng lại.

Sao lại là anh ta!

Tháng trước, khi cô về nhà họ Mộc vay tiền, bồng nhiên nửa đường bị một người đàn ông lao ra, che miệng lại kéo vào trong ngõ nhỏ.



Cô cố sức giấy dụa nhưng lại bị người đàn ông đè chặt lại.

“Đừng nhúc nhích, tôi sẽ không làm cô bị thương.” Giọng nói trầm thấp mang theo sự áp bức, làm cô không còn dám động đậy nữa.

Đầu ngõ vang lên tiếng bước chân dồn dập, có ánh sáng chiếu vào. Người đàn ông vội vàng cúi đầu xuống hôn cô, cố sức cắи ʍút̼.

Đến khi những người kia liên tục xác nhận, mắng một tiếng ‘Nam nữ yêu đương vụиɠ ŧяộʍ rồi quay người rời đỉ.

Mùi máu tanh nồng nặc bay vào lỗ mũi làm cô trở nên căng thẳng.

“Anh bị thương rồi à? Những người kia là đến bắt anh sao?”

Người đàn ông không trả lời, chỉ mặc quần áo lên, vẻ mặt bình tính hỏi cô: “Cô tên gì?”

Trong ngõ nhỏ rất tốt, Mộc Mai che mặt mình lại, thuận tiện nói một cái tên: “Tôi tên là Lý Mộc Mộc.” Cô không muốn dính phải phiền toái.

Người đàn ông nói cảm ơn, sau đó lảo đảo đi ra đến đầu ngõ.

Trong khoảnh khắc xoay người, dựa vào ánh trăng yếu ớt, cô nhìn thấy gương mặt tuấn tú của người đàn ông.

Lúc này, khi đứng trên thảm đó nhìn cậu hai nhà họ Cố sắp trở thành chồng của mình, tim cô đập dữ dội, vô thức nhìn về chân anh.

Hành động bất lịch sự này làm mọi người xôn xao. May mắn thay, Cố Văn bình tĩnh mở miệng giải vây cho cô: “Nửa người dưới bị liệt, cô không biết à?”

“Biết… Biết!” Mộc Mai vội vàng trả lời, đè nén sự hoảng sợ trong lòng.