Chương 14

Chương 14

Cô không biết một lát vào nhà, nhà họ Mộc sẽ nói gì về người chồng này của mình. Cô đã quen bị coi thường, bây giờ chồng của cô cũng phải bị xem thường sao?

“Em đang lo lắng cho tôi à?” Sau khi Cố Văn nghe cô gái nhỏ này nói thì tâm trạng trở nên tốt hơn nhiều.

Mộc Mai : ”… Người đàn ông này có thể đừng tập trung vào vấn đề này được không?

Dù cho mấy năm nay Cố Văn không được yêu thương, nhưng dù sao cũng là cậu hai nhà họ Cố, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướиɠ, hiển nhiên không thể nào bị người khác coi thường được.

Nếu như người nhà họ Mộc đối xử với anh cũng giống như đối xử với cô, chắc chắn người đàn ông này sẽ không thể nhẫn nhịn được.

“Có tôi ở đây, đừng lo lắng.”

Cố Văn kéo tay của cô để trên đùi mình, mắt nhìn phía trước, không nhìn thấy khóe mắt của Mộc Mai hơi đỏ lên.

Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ ba mẹ ra, từ trước đến nay chưa ai nói những lời ấm áp với cô như thế.

Xe dừng lại ở trước cổng chính nhà họ Mộc, Mộc Mai xuống xe trước, sau đó cẩn thận đỡ Cố Văn ngồi lên xe lăn.

Không ngờ tới cửa lớn nhà họ Mộc lại đóng chặt, trước cửa không có bất kỳ ai.

Mặt Mộc Mai lộ vẻ xấu hổ, đã biết nhà họ Mộc không nể mặt Cố Văn, nhưng không nghĩ đến ngay cả cửa lớn cũng không mở ra.

“Người nhà họ Mộc không biết hôm nay ngài Cố và mợ chủ Cố lại mặt sao?”



Ngôn Bảo nhìn cửa lớn đóng chặt nên kêu lên, Ngôn Bảo biết người trốn ở trong có thể nghe được lời của cậu ta.

Nhưng mà Cố Văn lại không hề quan tâm, kéo tay Mộc Mai im lặng chờ đợi.

“Văn , không thì chúng ta về trước đi.” Sợ là từ nhỏ đến lớn Cố Văn chưa từng chịu uất ức như thế này.

Cố Văn vần im lặng không nói lời nào, cố chấp chờ ở bên ngoài. Ngôn Bảo thấy vẻ mặt dọa người của Cố Văn thì biết hôm nay người của nhà họ Mộc phải chịu xui xẻo rồi.

“Ngôn Bảo .’ Cố Văn Cố Văn lạnh lùng kêu một tiếng Ngôn Bảo .

“Cậu hai.” Ngôn Bảo hơi cúi đầu, chờ đợi Cố Văn ra lệnh.

“Cho nổ cửa đi.” Giọng nói lạnh lão vang vọng trên đường cái, vẻ mặt lạnh lùng của anh không hề giống đang nói đùa.

Quản gia trốn ở trong cổng run lên, không dám chần chờ nữa vội vàng chạy vào trong sảnh.

“Ông nói cái gì? Cố Văn mà lại dám cho nổ cửa lớn nhà tôi sao.” Sau khi Mộc Sĩ nghe quản gia báo thì lập tức trở nên sợ hãi.

“Tôi muốn xem cậu ta có lá gan này hay không! Chỉ là một kẻ vô dụng, lại thêm một kẻ tàn tật, cũng có thể lật trời hay sao?” Tô Ngọc Vân không nghĩ đến Cố Văn lại cố chấp như thế.

Cố Văn là người thế nào thì tất cả mọi người đều biết rõ như ban ngày, cho nên bọn họ nghĩ anh không có can đảm dám cho nổ tung cửa nhà bọn họ.

Nhà họ Mộc và Mộc Mai cũng không có tình cảm thân thiết mấy, đóng cửa đã biểu lộ thái độ hôm nay không muốn tiếp khách rồi. Nhưng không nghĩ tới bọn họ lại muốn tự chuốc lấy nhục nhã, lại còn nhất định muốn đi vào.

“Ông bà chủ, dù cho danh tiếng của Cố Văn không tốt, nhưng dù sao cũng là cậu hai nhà họ Cố. Nếu như cậu ta thật sự cho nổ cửa lớn nhà chúng ta, khi chuyện này bị truyền ra ngoài cũng sẽ không tốt cho cả hai nhà.”