Chương 837: Tạm biệt, Cố Khiết Thần

Hứa Tịnh Nhi nhìn Cố Khiết Thần, cố gắng giữ nụ cười trên môi, nước mắt lã chã rơi, nụ cười của cô càng lúc càng nở rộ.

“Hứa Tịnh Nhi năm 22 tuổi rất muốn gả cho Cố Khiết Thần, đi đường cũng nghĩ đến, ăn cơm cũng nghĩ đến, ngủ cũng nghĩ đến, giờ nào phút nào cũng nghĩ đến, không phải cô ấy muốn kết hôn, cô ấy chỉ muốn gả cho Cố Khiết Thần thôi”.

“Giờ đây, cô ấy đã được toại nguyện rồi, Cố Khiết Thần đã cầu hôn cô ấy bằng nghi thức lãng mạn như trong phim, như trong tưởng tượng của cô ấy, còn nói với cô ấy ba tiếng anh yêu em mà cô ấy mong chờ nhất”.

“Cố Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi 22 tuổi yếu ớt, nhút nhát, hay tính toán thiệt hơn, hay thấp thỏm không yên, hay lo lắng sợ sệt muốn nói với anh rằng”.

Hứa Tịnh Nhi lại bước lên hai bước, giọng nói của cô run rẩy, nhưng những lời thốt ra vẫn vô cùng rõ rệt: “Cố Khiết Thần, em yêu anh”.

Nói xong, Hứa Tịnh Nhi lại liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, cô cười rồi đưa tay lên, chiếc nhẫn từ từ được tháo ra, cô đặt trong lòng bàn tay, giờ lên trước mặt Cố Khiết Thần.

“Hứa Tịnh Nhi của hiện tại, không muốn gả cho anh nữa rồi”.

Hứa Tịnh Nhi của hiện tại yêu bản thân hơn.

Hứa Tịnh Nhi của hiện tại không muốn có lỗi với bản thân nữa.

Cố Khiết Thần lại không hề cảm thấy kinh ngạc, thậm chí anh còn khẽ cười, nhìn ánh mắt vừa bi thương vừa dịu dàng của cô, anh nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Ừ, anh biết rồi”.

Ngón tay của anh đặt lên lòng bàn tay Hứa Tịnh Nhi, rất khẽ, anh lấy chiếc nhẫn về, ngay sau đó, hai cánh tay anh ôm chặt lấy cô.

Lực của anh rất mạnh, ôm chặt đến mức giống như muốn cả người cô hòa tan vào với anh vậy, anh ghé vào tai cô khẽ thì thầm: “Bất luận em ở đâu, cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé”.

Lúc Cố Khiết Thần buông Hứa Tịnh Nhi ra, hai tay anh đặt lên vai cô, xoay người cô một vòng, để cô từ quay mặt chuyển thành quay lưng vào anh.

“Hứa Tịnh Nhi, em đi đi”.



Hứa Tịnh Nhi cúi đầu, cười một cái, cô không quay đầu, chỉ nói: “Tạm biệt, Cố Khiết Thần”.

Giống như năm đó.

Người đàn ông nắm chặt chiếc nhẫn, đứng trất chân một chỗ, ánh mắt nhìn theo người yêu dần dần rời xa mình.

Từ Soái không kìm được lòng, xông lên nắm lấy tay của Cố Khiết Thần, định đẩy anh lên phía trước: “Khiết Thần, anh không đuổi theo à? Cứ như vậy để Hứa Tịnh Nhi đi mất sao? Chẳng phải anh đến đây để giữ chân cô ấy à?”.

Trợ lý Lâm cũng không nghĩ nhiều, lao đến theo: “Cố tổng, còn không đuổi theo sẽ không kịp đâu, mau đuổi theo đi… cô Hứa đi rồi có thể sẽ không quay lại nữa đâu”.

Cố Khiết Thần không nói gì, vẫn đứng im tại chỗ, nhìn theo Hứa Tịnh Nhi đi xa dần, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt anh.

Những tổn thương sẽ không vì mấy câu nói tỉnh ngộ mà biến mất, anh không có tư cách yêu cầu Hứa Tịnh Nhi cứ mãi ở đó chờ anh, càng không có tư cách bắt cô phải mỉm cười chấp nhận lời xin lỗi của mình.

Người không biết trân trọng thì sẽ phải trả giá.

Đây… là cái giá mà anh phải trả.

Trợ lý Lâm nhìn những phóng viên đang không ngừng chụp ảnh, bỗng nhiên hiểu ra, Cố tổng gọi những phóng viên này đến, căn bản không phải để chứng kiến màn cầu hôn thành công, mà để chứng kiến anh cầu hôn thất bại, năm xưa anh hủy hôn khiến Hứa Tịnh Nhi bị người ta chê cười, nên anh đã dùng cách này để khiến bản thân cũng trở thành đối tượng bị chế giễu, những tổn thương mà anh đã gây ra cho cô, anh sẽ làm lại từng cái một lên người mình.

Máy bay biến mất sau làn mây, Hứa Tịnh Nhi lau đi nước mắt trên má, nhắm mắt lại.

Tạm biệt, Hứa Tịnh Nhi 22 tuổi.

Tạm biệt, Cố Khiết Thần.