Chương 3: Nói một đằng làm một nẻo

Niệm Nguyệt Sơ bước vào thang máy công ty, trùng hợp thấy anh và trợ lý Đại Lưu đã ở sẵn bên trong. Cô lưỡng lự không biết nên bước vào hay không.

"Thư kí Niệm, cô cứ vào đi dù sao cũng sắp muộn giờ rồi." -Đại Lưu gỡ rối giúp cô.

Niệm Nguyệt Sơ thoáng nhìn qua anh, không thấy anh phải ứng gì mới dè dặt bước vào. Trong công ty bọn họ chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới, hai năm gần đây Niệm Nguyệt Sơ cũng không còn theo đuổi anh như trước, ở công ty luôn cố giữ khoảng cách như anh nói, cũng không còn đủ dũng khí mặt dày luôn quấn lấy anh. Cô sớm đã mang danh trèo cao thất bại, vẫn luôn là trò chê cười của mọi người. Niệm Nguyệt Sơ cũng không để tâm lắm, nói về lời đồn thì chỉ cần liên quan đến anh, cô đã bị thêu dệt biết bao nhiêu câu chuyện rồi chứ. Nhiều quá, không còn hơi sức để tâm nữa.

Niệm Nguyệt Sơ khúm núm đứng một góc. Mấy nay bệnh cúm lan rộng, Niệm Nguyệt Sơ cũng bị lây từ người khác, dù đã đeo khẩu trang nhưng vẫn bị hắt xì hơi liên tục. Cô đã cố nhưng lúc này vẫn không kìm được hắt xì một tiếng.

Cố Thời Kha liếc nhìn cô, thái độ xa lánh.

"Bị bệnh thì nên ở nhà, đừng lây cho người khác."

Niệm Nguyệt Sơ cúi đầu, cộng thêm ở phía trước nên không rõ dáng vẻ anh thế nào nhưng cô cảm nhận được sự ghét bỏ, ẩn ý xa lánh trong câu nói của anh. Tại sao người khác thì anh nói nên uống thuốc, với cô thì anh chê trách. Tại sao chỉ đối xử như vậy với mình cô? Không một lời hỏi han, không một sự quan tâm. Cô biết những thứ đó là xa xỉ, cô cũng đâu mong cầu. Nhưng sao anh cứ phải tổn thương trái tim này của cô?

Niệm Nguyệt Sơ ngăn ấm ức và giọt nước mắt trong lòng. Cô xoay đầu về phía anh, cúi người xin lỗi, giọng có hơi lạc đi.

"Xin lỗi Cố tổng, là tôi thất trách. Tôi sẽ không tái phạm nữa."

Cửa thang máy mở ra, cô chạy vội vào nhà vệ sinh cuối hành lang, ngồi trong một bồn vệ sinh lau nước mắt, sau đó lại lấy gương nhỏ ở trong túi, dặm lại ít phấn, điều hòa tâm trạng. Cũng may hôm nay có việc ở tầng dưới, nếu đi cùng lên tầng cao nhất có lẽ cô không kìm được mất.

Trở về bàn làm việc, Niệm Nguyệt Sơ phải đến đưa báo cáo cho anh nhưng nghĩ lại tình cảnh vừa rồi cô liền nhờ thư kí bên cạnh đưa giúp.

Cố Thời Kha nhìn thư kí của mình, lạnh lùng hỏi

"Niệm Nguyệt Sơ đâu?"

"Thưa Cố tổng, thư kí Niệm nói cô ấy đang bị bệnh sợ sẽ lây cho anh nên nhờ tôi chuyển giúp."

"Được rồi, cô ra ngoài đi."

"Dạ vâng."



Cố Thời Kha nghĩ lại ánh mắt đỏ lên của cô, cảm thấy bản thân có chút nặng lời.

Buổi trưa, Niệm Nguyệt Sơ định xuống mua thuốc thì gặp một thư kí gọi cô lại.

"Niệm Nguyệt Sơ cô đi đâu thế?"

Niệm Nguyệt Sơ nghĩ cô ấy nhờ mình mua hộ bánh ngọt nên nói thẳng.

"Tôi đi mua thuốc cúm. Cô muốn ăn bánh ngọt hả?"

"Không, tôi có ít thuốc cúm, cô cầm lấy đi. Dẫu sao tôi đã khỏi bệnh, giữ lại cũng chẳng làm gì."

Niệm Nguyệt Sơ bán tính bán nghi.

"Cô cứ giữ lại đi, tôi tự mua cũng được. Vậy tôi đi trước nhé."

"Thư kí Niệm, khách sáo làm gì chứ. Cô cứ nhận lấy đi. Bình thường cô vẫn hay giúp tôi mua bánh ngọt, coi như có qua có lại."

Nói xong cô nàng dúi vào tay Niệm Nguyệt Sơ rồi vào thang máy.

Niệm Nguyệt Sơ nhìn túi thuốc trong tay, có 4 liều. Cô ấy từng bị cúm nhưng cô thấy rõ túi thuốc cô ấy mang theo lần trước không giống, cô cũng nghe được rõ ràng cô ấy kêu may mắn vừa hết thuốc thì khỏi bệnh. Lần này linh tính mách bảo, thuốc này không phải của cô ấy.

Niệm Nguyệt Sơ vẫn xuống bên dưới mua thuốc, tiện tra thử xem thế nào. Qủa nhiên một người keo kẹt như thư kí Hàn sao có thể mua loại thuốc đắt tiền như thế. Bình thường ngoài bánh ngọt ra mọi thứ cô ấy đều không dám mua, cái gì cũng chọn loại rẻ nhất.

Niệm Nguyệt Sơ đợi khi thư kí Hàn về, dò hỏi. Sau mấy lần, cô ấy cũng nói thật.

Niệm Nguyệt Sơ gặp Đại Lưu, trả anh thuốc. Đại Lưu nhìn cô, ánh mắt phức tạp

"Thư kí Niệm, cô cứ giữ mà dùng."

"Nếu anh không có ý với tôi, tại sao phải mua thuốc?" -Niệm Nguyệt Sơ nhìn thẳng anh, ánh mắt dò xét. Cô mong không phải người đó. Cô không tin anh sẽ làm việc ấy.

"Thư kí Niệm, cô biết rõ mà. Tôi chỉ mua giúp thôi." Đại Lưu khó xử, nói xong liền lấy cớ rời đi luôn.



Niệm Nguyệt Sơ được sự cho phép, bước vào phòng anh. Cô cố gắng giữ một khoảng cách thật xa.

"Chuyện gì?"

"Anh mua thuốc cho em? " Niệm Nguyệt Sơ hỏi, trong mắt ánh lên tia hi vọng, mong chờ. Cô muốn nghe lời khẳng định từ người đó.

"Tôi mua thuốc cho cô?"Cố Thời Kha nhận ra thuốc đó nhưng vẫn cố tình nói khác, còn bonus thêm cả nụ cười khẩy khinh bỉ.

"Nếu không phải thì... "

"Cô cầm lấy luôn đi, dẫu sao thuốc đó cũng không thể đưa người khác được. Tôi sẽ bảo Đại Lưu mua thuốc khác. không còn chuyện gì cô có thể đi."

Cố Thời Kha lãnh đạm nói

"Vậy... Vậy cảm ơn Cố tổng"

Khi ra đến gần cửa, Niệm Nguyệt Sơ quay lại nhìn thoáng qua anh rồi đóng cửa. Thì ra cô lại ảo tưởng nữa rồi. Anh sao áy náy được chứ.

Niệm Nguyệt Sơ buồn bã nhìn túi thuốc, lại nghĩ đến một người con gái khác. Chắc hẳn là cô ấy rồi.

"Thư kí Niệm trầm ngâm gì thế?" Tiếng của tào tháo Đại Lưu đang tiến lại gần. Anh cười, hỏi han cô.

"Ừm... " Niệm Nguyệt Sơ nhìn anh, lúng túng.

Đại Lưu nhìn qua túi thuốc trong tay cô, khẽ cười nói

"Cô cứ dùng chúng đi. Có những người nói một đằng, làm một nẻo đấy. Ví dụ như Cố tổng chẳng hạn."

"Được rồi, tôi có chút việc, đi trước nhá" Đại Lưu gạt đầu chào Niệm Nguyệt Sơ rồi vòng qua cô, tới phòng tổng giám đốc.

Niệm Nguyệt Sơ hơi mỉm cười, gật đầu với anh rồi trở lại phòng làm việc của mình.