Editor: Cẩm Hi
Sáng sớm, Sở Tiếu Tiếu nhìn ba con mèo con bên cạnh gối mình một cách thèm khát, một con tam thể, một con Munchkin chân ngắn, nhưng cô vẫn thích con mèo tai cụp Scotland kia nhất.
Không chỉ vì đôi tai dễ thương, mà còn vì.........
Vật nhỏ chậm rãi mở mắt, ánh mắt đối diện với Sở Tiếu Tiếu, sau một lúc ngắn ngủi mờ mịt, lông toàn thân dựng lên, lùi lại vài bước, cúi thấp người, ánh mắt sắc bén, gầm gừ với Sở Tiếu Tiếu.
Trông nó không giống mèo con chút nào, mà giống một vị tướng quân sát phạt quyết đoán hơn, cặp mắt nhỏ hung tàn lão luyện.
Sở Tiếu Tiếu bị sự dễ thương của tiểu tâm can làm cho run rẩy che ngực, chậm rãi ngã xuống giường, hơi thở mong manh: "Một ngày nào đó, chị sẽ chết dưới móng vuốt của em mất thôi."
Ôi đáng yêu không chịu nổi ấy oa nha nha nha nha nha.
Cố Trăn thực sự không biết phải hình dung cô gái trước mặt này thế nào nữa, rõ ràng trước kia khi nhìn thấy ở Sở gia, ngoại trừ tùy hứng một chút, thì không có gì vấn đề lớn, sao bây giờ đầu óc lại không bình thường thế này.
Được rồi, nếu thật sự phải so sánh, anh cũng không khá hơn là bao.
Anh - một người đàn ông cao 1 mét 8, lại biến thành một con mèo tai cụp Scotland!
Hay nói cách khác, linh hồn của anh bám vào trong cơ thể của con mèo này.
Nhưng vấn đề là, con vật nhỏ như cái bàn tay này liệu có thể chứa được một phần mười trí tuệ của anh không ~~( ﹁ ﹁ ) ~~~
Cố Trăn rất không vui, nhưng mà cũng vô dụng thôi.
Sở Tiếu Tiếu ngã vào xuống giường, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi đôi tai mèo kia, thấy vật nhỏ lại bắt đầu ngẩn người, Sở Tiếu Tiếu như mãnh hổ xuống núi, nhào tới chỗ mèo tai cụp như hổ vồ mồi.
Ôi chao, cái bụng mới mềm mại làm sao, đám lông xù xù, còn có mông nhỏ tròn vo.
Móng heo của Sở Tiếu Tiếu hoàn toàn không kiềm chế được.
Cố Trăn chịu khổ □□, liều chết phản kháng.
"Meo meo meo" Cô gái này quả thật không biết xấu hổ.
"Meo meo meo ——" Tôi là nam, nam đấy.
"Meo——" Mau bỏ móng vuốt ra, cái đồ sắc nữ này. Cô, cô bị điên rồi, ngay cả một con mèo cũng không tha.
Sở Tiếu Tiếu si mê cười, Cố Trăn rất nghi ngờ liệu nước dãi của cô có sắp chảy ra hay không.
"Mẹ nó ơi, cảm giác như gà rán ấy."
Không cắn một ngụm thì thật có lỗi với bản thân.
Ngay khi Cố Trăn từ bỏ giãy giụa, khuôn mặt trước mặt anh nhanh chóng được phóng đại.
"Meo meo meo" Cô muốn làm gì, cô định làm gì một con mèo con đáng thương đấy!!
Mèo tai cụp kêu đến tê tâm phế liệt, thê lương vô cùng.
Sở ta vốn định vùi vào bụng mèo chợt rùng mình, buông lỏng tay ra, Cố Trăn lập tức nhảy ra ngoài.
Mèo tai cụp nhanh chóng nhảy chui vào gầm giường, mặc cho Sở Tiếu Tiếu gọi thế nào cũng không ra.
Sở Tiếu Tiếu:............
Trông mình khủng bố như vậy à?
Thế nhưng vật nhỏ thật sự sợ cô, có lẽ trong một thời gian ngắn sẽ không tới gần cô đâu.
Nhưng cũng không sao hết.
Nếu hỏi làm gì để xả stress, thì chính là đi dạo phố.
Sở Tiếu Tiếu phất lên rất nhanh, nên vẫn chưa thích ứng được với cuộc sống giàu sang này.
Đúng vậy, cô không phải người bản xứ.
Cô là một người xuyên sách, cũng không biết vì nguyên nhân gì, cô xuyên vào nhân vật nữ phụ trùng họ trùng tên trong sách.
Nữ phụ cha không thương mẹ không yêu, nhưng kỳ quái là rất được những người lớn tuổi yêu thích, sau khi ông bà nội và ông bà ngoại của nguyên chính qua đời, đã để lại tất cả gia sản cho nguyên chủ.
Mà "Sở Tiếu Tiếu" trong sách thích một người, cũng chính là nam chính Cố Trăn.
Nhưng "Sở Tiếu Tiếu" là nữ phụ, nữ phụ thì không thể có được tình yêu của nam chính. Người mà nam chính yêu là nữ chính thanh thuần quật cường, "Sở Tiếu Tiếu" cùng lắm cũng chỉ là một chất xúc tác cho tình cảm của nam chữ chính mà thôi.
"Sở Tiếu Tiếu" không có ai quản, lại có rất nhiều tiền trong tay, cho nên cô đã thành công tồn tại được tới chương thứ hai từ dưới đếm lên, mới bị nam nữ chính tặng cho ORZ*.
(*) ORZ: Ý là hối hận, bi phẫn, vô vọng hoặc là thất tình.