Chương 2: Lâm Nhu

Kể từ đêm đó trở đi, mấy tháng sau đó, Cổ Diệp Phong cũng không có đến tìm cô nữa.

Nếu không phải trong bụng còn có một sinh mệnh nhỏ, Vân Mộng Hi thực sự còn tưởng rằng tất cả mọi

chuyện chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Mỗi tuần đi khám thai sản thì đều do chị giúp việc Lý đi cùng cô. Lúc này, chị Lý đang canh giữ ở bên ngoài cho.

"Vân tiểu thư, tình trạng của cô bây giờ rất không tốt, thời gian đầu mang thai không được làm chuyện vợ chồng, cô lại....".

Bác sĩ thở dài nói.

Vân Mộng Hi xấu hổ vài giây, khẽ nắm ngón tay, nói:

"Vâng bác sĩ, cảm ơn ngài đã chiếu cố tôi trong suốt khoảng thời gian này. Nếu không phải nhờ có ngài thì con tôi cũng không thể nào.."

Lần trước bị Cố Diệp Phong cưỡng bức, ngày thứ hai cô liền nhìn thấy có máu chảy ra, vội vàng chạy đến bệnh viện.

Cổ đau khổ cầu xin bác sĩ nhất định phải giữ được đứa nhỏ, hiện giờ, còn có hai tháng nữa là cô có thể nhìn thấy bảo bảo rồi.

Bác sĩ nhìn cô một cái rồi nói:

"Không cần cảm ơn tôi, đây vốn dĩ là chức trách của tôi. Tình huống hiện tại của cô không ổn định, có dấu hiệu sinh non, tôi đề nghị cô nên ở lại bệnh viện dưỡng thai."

“Cái gì?”

Vân Mộng Hi không thể tin được hét lớn.

“Bác sĩ, con của tôi có bị gì hay không?"

Cho dù Cổ Diệp Phong không yêu cô, hận muốn cho cô đi tìm chết, nhưng cô vẫn muốn sinh ra con của hai người bọn họ.

Có lẽ, đây chính là đứa con duy nhất của bọn họ trong

kiếp này.

“Hiện tại kỹ thuật đã hoàn thiện, chỉ cần dựa theo dặn dò mà làm thì sẽ không có việc gì.

Bác sĩ trấn an nói.

Vân Mộng Hi đang đi xử lý thủ tục nằm viện, nhưng lại không nghĩ đến, Cổ Diệp Phong mấy tháng liền không thấy đâu, bây giờ lại xuất hiện ở cửa bệnh viện.

Cố Diệp Phong sao lại ở kia! Hơn nữa vẻ mặt còn lo lắng sốt ruột như vậy?

Vân Mộng Hi lén đi theo Cố Diệp Phong vào phòng bệnh, cho đến khi nhìn rõ người ở bên trong, côkhông thể tin tưởng mà trừng lớn hai mắt!

Lâm Nhu?

Lâm Nhu một năm trước chẳng phải đã chết rồi hay

sao? Tại sao lại còn sống? "Anh Phong, thực xin lỗi, làm anh phải chạy đi chạy lại vì em. Tuy rằng em khônh nhìn thấy được, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra anh mệt như thế nào."

Lâm Nhu vẫn y như cũ, vẫn là một khuôn mặt thuần khiết, chỉ là đôi mắt lại dại ra, không có ánh sáng.

"Có thể mệt vì em thì anh đều bằng lòng, đến bên này, cẩn thận"

Cố Diệp Phong đỡ Lâm Nhu ngồi đến trên giường, bộ

dáng cẩn thận như thế làm cho trái tim Vân Mộng Hi

bỗng cảm thấy đau đớn.

Vân Mộng Hi dùng sức đẩy ra cửa phòng bệnh, xúc động nói,

"Cố Diệp Phong! Tại sao anh lại ở đây! Còn có, Lâm Nhu, không phải cô ta đã....

“Aaa! Đừng gϊếŧ tôi, tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”

Lâm Nhu giống như đột nhiên bị chịu kí©h thí©ɧ nào đó, không ngừng hét lên.

Cố Diệp Phong cuống quít ôm cô ta, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an Lâm Nhu.

“Đừng sợ, Nhu Nhi, có anh ở đây, không còn có ai có thể làm hại em được nữa!"

Vân Mộng Hi nhìn đôi mắt dại ra của Lâm Nhu, trong lòng có chút nghi hoặc, vừa muốn chuẩn bị tiến lên xem thử thì Lâm Nhu đột nhiên co rúm người lại.

Thấy vậy, Cố Diệp Phong ôm chặt lấy Lâm Nhu, quay đầu về phía Vân Mộng Hi quát lớn.

"Cô mau cút cho tôi! Hiện tại vẫn còn muốn hại Nhu Nhi sao? Tôi cảnh cáo cô, nếu làm Nhu Nhi bị tổn thương một chút nào thì tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô!"

Không buông tha, không buông tha, anh có từng buông tha cho cô sao? 1)

"Cố Diệp Phong, tại sao Lâm Nhu lại ở đây! Sao anh

lại ở cùng với cô ta!! Lâm Nhu, tôi chưa từng hãm hại

cô, cô vì sao..."

Vân Mộng Hi lớn tiếng chất vấn.

"Là chị Mộng Hi sao?"

Lâm Nhu yếu ớt hỏi.

"Chị Mộng Hi, thực sự xin lỗi chị. Em khó khăn lắm mới tìm được một con đường sống, cầu xin chị buông tha cho em. Lúc trước em không nên cùng anh Phong ở bên nhau, làm cho chị ghi hận, thực xin lỗi, lần này em trở về không phải muốn cướp đi anh Phong của chị đâu mà"

“Cô nói bậy cái gì đó!”

Vân Mộng Hi chỉ vào Lâm Nhu gào to lên.

“Đủ rồi! Cút đi, cô còn dám ở lại đây một giây, tôi liền gϊếŧ chết cô!”

Cố Diệp Phong đột nhiên nắm chặt tay của Vân Mộng Hi, không thương tiếc đẩy cô ra bên ngoài phòng bệnh......