Chương 9: Che dấu
- Ngôn Hàn Vũ. - Giọng nói của một người đàn ông vang lên .
- Đến đây làm gì? - Anh rót nước đưa cho người khách đối diện rồi ngồi xuống. - Diệc Tú Thần, ko phải giờ này cậu đang ở công ty sao?
Diệc Tú Thần nhìn anh, môi nhếch lên tạo thành nụ cười quyến rũ, người đàn ông này có một vẻ đẹp chững chạc và ko lạnh lùng như ai kia:
- Công việc dạo gần đây khá căng thẳng, tôi muốn tìm người giải khuây nên đến công ty tìm cậu, thư kí nói cậu ko ở đó nên tôi đã tới đây, ai ngờ cậu lại ở nhà. - Nói xong Tú Thần liền châm một điếu thuốc rồi thoải mái hưởng thụ. Bỗng anh liếc lên phía trên hành lang, khuôn mặt bỗng nhiên có chút lí thú. - Cô gái trên lầu kia, hình như tôi chưa thấy bao giờ, cậu về nhà chơi với gái sao? Thật ko giống cậu chút nào. - Anh ta cứ nói ko để tâm đến việc Hàn Vũ có đang nghe hay không?
- Cô gái đó là tôi mới tuyển vào, cậu ko còn chuyện gì nữa thì mau cút về đi. - Anh đưa tay tỏ vẻ xua đuổi.
- À ko, là có chuyện. - Đôi mắt Diệc Tú Thần bỗng dưng trở nên nghiêm túc, ko còn vẻ bỡn cợt ban nãy. - Cậu còn nhớ Chủ tịch Lâm thị Lâm Kỳ Quân?
Đôi tay Ngôn Hàn Vũ đang đặt tách cà phê xuống bàn chợt khựng lại một chút nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt ban nãy, trả lời ngắn gon:
- Nhớ.
- Nghe nói ông ta còn một đứa con gái, tôi rất muốn tìm tung tích cô ta, ko lẽ cậu ko tò mò sao? - Ánh mắt Tú Thần nhìn thẳng vào mắt anh. Hàn Vũ chợt nhớ ra Lâm Thiên Vy còn ở trên lầu, liền đưa tay lên môi nói Tú Thần im lặng rồi xua anh ta ra ngoài, hẹn lần sau sẽ đến nhà chơi, mặc cho Tú Thần ra sức năn nỉ cho ở lại.
**************************
Anh đi nhanh lên lầu, đứng trước mặt cô, cô đang đọc sách cũng giật mình nhìn anh, đôi mắt có chút ngạc nhiên:
- Làm sao? - Cô gấp quyển sách lại. Anh dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.
- Cô đã nghe được những gì?
- Tôi ko nghe thấy gì cả, nãy giờ chỉ ngồi đọc sách, biết là anh có bạn đến chơi. - Cô dời tầm mắt về phía khác , ko cho phép mình nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Cô biết, lúc nãy khi vô tình xuống lầu, cô nghe thấy Diệc Tú Thần có nhắc đến tên cha cô và tập đoàn Lâm thị lớn mạnh, nhưng ko nghe rõ sau đó anh nói những gì.
- Thành thật đi, tôi sẽ ko tra cứu nữa. - Anh nhìn thấu tâm gan cô, nhìn mắt cô lập tức biết cô đang che giấu điều gì đó, khuôn mặt trở nên đáng sợ vô cùng, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, mồ hôi lạnh túa ra, những vẫn khẳng định rằng cô ko hề nghe thấy gì hết. Anh một tay cầm tay một ta giữ chặt eo cô, cô hoảng sợ dãy giụa, chân cô đá vào chân anh. Anh giữ thật chặt cô, đôi môi lại một lần nữa ngậm chặt lấy đôi môi anh đào, cô mặt đỏ lên vì thẹn, người run lên ko còn kháng cự, chân ko còn đứng vững, nếu ko có anh giữ lấy, e rằng cô đã ngã lăn ra sàn. Cô cảm nhận anh hôn rất mạnh, mạnh hơn lúc trước, ko lẽ anh đang bực cô cái gì sao? Chỉ vì cô vô tình nghe được một chút cuộc nói chuyện giữa anh và Diệc Tú Thần? Cô bắt đầu hô hấp gấp gáp, l*иg ngực phập phồng, não bộ cảm giác như bị tê liệt. Anh thấy cô khó thở liền buông môi cô ra, cô nhìn anh như muốn gϊếŧ chết anh vì đã cưỡng hôn cô, nụ hôn đầu thuộc về anh, cướp đi cuộc đời con gái của cô cũng là anh. Anh xoay người cô rồi ném cô lên trên giường rất mạnh, cô thừa cơ bật dậy lùi ra xa, tránh con người kia càng xa càng tốt. Anh tiến lại gần 2 bước, đôi mắt nhìn cô chán ghét vô cùng, đôi môi mỏng quyến rũ kia nhếch lên:
- Lừa dối tôi sẽ ko có kết cục tốt.