Có Tồn Tại Hạnh Phúc?

2/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Đang Cập Nhật
Hạnh phúc không tự tìm đến ta. Nhưng hạnh phúc ở đâu? Tại sao cuộc sống cứ đùa giỡn với cô như vậy? Anh làm tôi đau khổ, mối thù này tôi nhất định phải trả cho bằng hết. Anh không coi ai ra gì, vậy đố …
Xem Thêm

Chương 8: Chỉ là thú vui của người khác (2)
- Đồ chơi của anh sao? - Cô ngước lên nhìn anh, anh ko nói gì, chỉ quay người đi lại bàn ngồi, đôi mắt kia lại một lần nữa nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo ko cảm xúc kia như hàng nghìn mũi tên đâm vào tim cô, đau đớn tột cùng. - Tôi cũng là con người như anh, chỉ là nhiều tiền hơn người khác mà anh đã nghĩ mik có quyền đến vậy ư? - Cô lạnh nhạt lên tiếng, trong giọng có một chút nghẹn ngào.

- Đấy là cô còn chưa biết sự thật. - Cô bám vào tường đứng lên, đôi chân mỏi mệt như muốn gãy ra từng mảnh, đôi mắt đã sớm ko thể cầm được, cả vì đau đớn về thể chất lẫn tinh thần. Cô run rẩy bám chặt vào tường tránh cho mình ko ngã, đôi mắt gần như vô hồn nhìn anh. Cô ngã xuống sàn bịch một tiếng, một giọt nước mắt lăn xuống, toàn thân đau đớn, ko còn sức lực nữa, cô nhanh chóng chìm vào một thế giới chỉ toàn màu đen. Anh giật mình nhìn cô bất tỉnh trên sàn nhà, đây là lần thứ ba anh thấy cô bất tỉnh, con người này yếu ớt đến như vậy sao? Hóa ra bề ngoài mạnh mẽ của cô cũng chỉ là một vỏ bọc mỏng manh, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Anh rời chỗ ngồi đi lại phía cô, quỳ xuống, nâng cằm cô lên, hừ nhẹ một tiếng. Cô gái này quả thật rất có sức hút, ko muốn cũng muốn, làm người khác thật đau đầu.

- Bản thân chỉ như vậy thôi sao? - Anh nâng người cô đặt trên ghế salon, đầu cô tựa vào l*иg ngực vạm vỡ của anh, làm anh có chút ko tự chủ. Nhanh chóng, anh đặt cô lên trên ghế - Đến bây giờ vẫn ko ngừng quyến rũ tôi, thật thâm hiểm.

************************

Đôi mắt nâu dần mở, khuôn mặt đã hồng hào trở lại nhưng toàn thân nhức nhối vô cùng, cô bất giác đưa tay lên:

- A...đau- Cô kêu nhỏ. - Đôi tay cô có một chiếc kim đâm vào để truyền nước, cô lơ mơ ko hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Căn phòng rộng lớn ảm đạm một màu sắc trầm, phảng phất mùi thuốc lá và mùi hương nam tính. Cô đang nằm yên phận trên một chiếc giường lớn, rất êm ái và ấm áp.

- Dậy rồi ak? - Một giọng nam quen thuộc vang lên ở góc phòng, cô giật mình đưa mắt nhìn về chỗ đó, chỉ nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên ghế. Cô bàng hoàng kinh hãi nhớ lại đêm ưu ái đầu tiên giữa anh với cô, người khẽ run lên:

- Sao tôi lại ở đây? - Cô nhìn xung quanh phòng rồi nhìn người mình để chắc chắn anh chưa có làm gì mình rồi thở phào nhẹ nhõm.

- Cô bất tỉnh trong phòng làm việc của tôi, bác sĩ nói cô thiếu máu và thiếu chất? Ăn uống kiểu gì vậy?- Giọng nói lạnh lẽo lại vang lên.

- Anh đang quan tâm đến người khác đó sao? - Cô cươif nhạt. Anh tiến lại chỗ cô, cô lùi ra sau sát vào thành giường. Anh nâng cằm cô lên, mạnh đến nỗi cô cảm thấy nếu chỉ cần dùng một chút lực anh cũng đủ bẻ gãy cằm cô. Cô đẩy anh ra nhưng anh tóm lấy tay cô giữ thật chặt cả hai cánh tay. Cô run sợ nhìn anh, đôi môi anh đào có chút run rẩy, anh nhìn cô một lát, khoảng cách thật im lặng. Cô nhìn đôi mắt màu trà của anh càng ngày càng tỏ ra sát khi, lại tiếp tục vùng vẫy, nhưng toàn thân bị anh giữ chặt ko thể phản kháng. Anh đè cô vào thành giường, định hướng được đôi môi anh đào, dùng môi mình áp vào, hôn cô nồng nhiệt. Thiên Vy bị đôi môi đó quyến rũ, nhưng vẫn ko ngừng phản kháng, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, đôi mắt hoảng sợ. Cô khó thở, dãy giụa càng mạnh, anh buông môi cô ra, đôi môi bị anh hôn sưng đỏ lên, hơi thở gấp gáp.

- Anh...- Cô đẩy anh ra, anh nhanh chóng tóm chặt tay cô. - Anh ko có quyền động vào tôi.

- Ko phải tôi đã nói với cô rồi sao? - Anh đứng dậy nhìn cô bất thần trên giường, lạnh lùng quay lưng lại bước tiếp, cô nhìn theo tấm lưng rộng của anh. - Cô bản thân là của người khác, đừng quên.

Thêm Bình Luận