Chương 2: Lớn như vậy.

"Dân nữ bái kiến Nghiệp Vương." Nàng vội vàng cúi người hành lễ.

"Mang nàng đến chính điện." Hắn mặt vô biểu tình nói với người hầu bên cạnh.

Vừa mới nãy nhóm người hầu không biết Vương gia đang nói chuyện với ai, hiện giờ lại càng thêm nghi hoặc, "Vương gia, ngài đang nói tới ai, nơi này không còn ai nữa a."

Tống Thận Viễn nhíu mày, đang muốn mở miệng.

"Vương gia, hiện tại bọn họ đều không nhìn thấy ta, cũng không nghe được ta nói chuyện." Tống Hà nói, "Ta đi theo ngài."

Đi tới chính điện, Tống Thận Viễn phát hiện người khác thật sự không nhìn thấy nàng, hắn làm hạ nhân rời đi, đứng trên điện nhìn Tống Hà, ánh mắt hơi lóe, "Đến tột cùng ngươi là ai? Bổn vương không tra được thân thế của ngươi, hiện tại còn có chuyện thần quái nghịch thiên như vậy."

"Ta...Dân nữ là...Là...Là tuyết nữ." Nàng lắp bắp nửa ngày, nghĩ muốn nói dối đại một lý do nào đó, ví như con thỏ tinh, gà tinh, tỳ bà tinh, hồ ly tinh, nhưng vậy không phải là vô nghĩ hay sao?

Hơn nữa pháp thuật của nàng vì nguyên nhân nào đó đã không còn tác dụng với Tống Thận Viễn, vậy càng không thể nói dối.

Vốn dĩ tuyết nữ có truyền lưu trong truyền thuyết, mức độ đáng tin cũng sẽ hơi cao một tý.

"Ngài có còn nhớ rõ vài ba năm trước, ngài từng cứu một cung nữ từ tay một vị hoàng tử trong Ngự Hoa Viên, lúc ấy dân nữ mất đi pháp lực lưu lạc cung đình, sau khi được cứu, dân nữ rất là cảm động, hiện giờ tới tìm ngài báo ân."

Lúc nàng đi theo Tống Thận Viễn, chuyện này đã từng phát sinh, cảm thấy lý do này không tính quá mức bậy bạ.

Tống Thận Viễn quý vì hoàng tử, từ nhỏ đã được giáo dục bởi nhất thái phó cùng với các nhà nho học, từng lên chiến trường, cũng từng nghe kể các loại kì văn dị sự,cũng coi như là đối vạn sự vạn vật gợn sóng bất kinh.

Nhưng cho dù là vậy, việc xảy ra hôm nay thật là trái với lẽ thường, khiến hắn phải cân nhắc thật lâu.

"Làm sao bổn vương có thể tin ngươi." Tống Thận Viễn nhìn nữ tử này ước chừng 15-16 tuổi, tay như nhu đề, da như ngưng chi, tuy rằng bị nhốt ở trong nhà lao một đêm, có chút chật vật, nhưng vẫn mặt này như họa, đẹp đến mức làm người ta kinh hãi.

"Dân nữ bấm tay tính toán, năm ấy khi ngày 14 tuổi từng bị đâm một kiếm, ở phía sau gáy, lúc ấy phát sốt a ngày ba đêm, nhờ một thần y đi ngang qua cứu ngài."

Chuyện này là bí mật trong cung, đảng phái của Hoàng hậu thu mua Ám Sát Lâu, nhân lúc hắn ra ngoài mà ám sát hắn, ngay cả tâm phúc hiện tại của Tống Thận Viễn cũng không biết. Mà vài năm sau Tống Thận Viễn đã tiêu diệt toàn bộ Ám Sát Lâu, làm cho bọn họ không còn một chút tung tích nào trên giang hồ.

Lúc đó Tống Hà còn ở bên Tống Thận Viễn, lúc sờ đến miệng vết thương đã bị dọa khóc. Tống Thận Viễn phải dỗ dành rất lâu mới dừng được.

"Trong thư phòng của ngài có một bức hoàng dư toàn lãm đồ, do chính tay ông ngoại của ngài, đại tướng quân vẽ nên, nhân lúc sinh nhật 17 tuổi mang tới tặng ngài."

Bức phúc đồ này Tống Thận Viễn đã từng cho Tống Hà xem qua, bởi vì nàng cảm thấy cái hộp thật đẹp, một hai phải bắt Tống Thận Viễn mở ra cho nàng, nhưng mà Tống Hà cũng xem không hiểu.

"Ngài biết tiếng Đột Quyết, bởi vì lúc trước đã từng thu lưu một người Đột Quyết."

Người Đột Quyết kia là tù binh, ép hỏi xong vốn sẽ chém đầu, nhưng Tống Hà cảm thấy mái tóc màu vàng của hắn thật đẹp, nói chuyện lại cộc lốc thú vị cực kỳ, năn nỉ Tống Thận Viễn lưu hắn lại để dạy tiếng Đột Quyết, kết quả Tống Hà không học được, mà Tống Thận Viễn không bao lâu liền học xong.

Nếu tất cả đều không thể làm Tống Thận Viễn tin tưởng, bởi vì nếu người có tâm vẫn có thể nghe ngóng được.

Như vậy, "Phần bên trong đùi của ngài có một vết sẹo, đại khái..."

Tống Hà khoa tay mua chân diễn tả hình dạng lớn cỡ một cái ly rượu, "Lớn như vậy."

Đây là do lúc trước Tống Hà ngồi uống trà trên đùi hắn, không cẩn thận làm đổ lên. Mà có lẽ hiện tại hắn đã không còn nhớ tới nguyên nhân.

Gương mặt tuấn lãng của Tống Thận Viễn xuất hiện một vết rách, thần sắc hơi mất tự nhiên.

Tống Hà ý thức được phần bên trong đùi là nơi thật riêng tư, cho nên giống như nàng vừa mới chơi lưu manh.

"Hôm nay đã muộn, ngươi lui xuống đi, để bổn vương cân nhắc." Âm thanh của Tống Thận Viễn vẫn gợn sóng bất kinh như cũ.

Ẩn thân thuật cũng đã quá hạn, bọn hạ nhân hiện giờ đã có thể nhìn thấy Tống Hà, dẫn Tống Hà đi vào một gian phòng nghỉ ngơi.

Tống Hà cởϊ áσ ngoài ra, thấy trên đùi đầy vết tím tím xanh xanh, cánh tay cũng bị trầy da. Lúc nãy vì quá khẩn trương không để ý đến, hiện tại cảm giác đau đã lan tràn.

Nàng mệt mỏi nằm trên giường phòng khách của Nghiệp Vương phủ, không thể không thừa nhận, tùy tiện một cái giường dành cho khách của người ta đều mềm mại ấm áp hơn rất nhiều so với giường trong lãnh cung của nàng.

Bông hoa trắng trên cánh tay chỉ còn bốn cánh hoa, thiếu một cánh.

Nàng chỉ sử dụng một chút pháp lực, không nghĩ tới đã tiêu hao như vậy. Xem ra tuyết nữ càng ngày càng yếu.

Cũng nói lên rằng____

Hêện tại mọi người trên thế gian, đã dần dần mất đi tín ngưỡng.

Mà Tống Hà đã hai ngày không về lãnh cung, phỏng chừng một ma ma cuối cùng còn nhớ nàng, cũng đã quên nàng rồi.

Ma ma kia chính là an ủi duy nhất của nàng trong những năm nay, hiện giờ cũng không còn nữa. Thời điểm người cuối cùng quên nàng, hẳn cũng là lúc nàng biến mất khỏi thế gian này.

Vậy cứ lưu lại nơi này đi, thích ứng tình cảnh, nói không chừng có thể giúp Tống Thận Viễn làm chút chuyện gì.

Hiện tại nàng đã minh bạch vì sao trước khi qua đời mẫu thân lại phong ấn huyết mạch của nàng, bởi vì mẫu thân biết rốt cuộc sẽ có một ngày nàng sẽ vì một người mà nghịch thiên sửa mệnh .

Tận mắt nhìn bản thân bị thế giới quên đi, kỳ thật là một việc tàn nhẫn nhất trên đời.

Lúc ấy Tống Hà còn nhỏ, không nhớ được khi mẫu thân qua đời là tình cảnh gì, nhưng ngẫu nhiên trong đầu sẽ hiện lên một ít đoạn ngắn, một đôi mắt màu bạc lại chứa đầy bi thương của mẫu thân.

~~~